Nghĩ như thế, bà cụ đến ván gỗ của mình lọ mọ một hồi lâu, rồi cho mười mấy đồng bạc vào trong cái giỏ rách cũ nhân lúc Mạc Như không để ý.
Mạc Như còn cho bà cụ một chai dầu, nó được đựng trong một cái chai nước sạch phủ đầy nước muối, cô còn dặn bà cụ: “Đừng có xào lên, khi nấu súp chỉ nên nhỏ vài giọt.”
Xào rau dễ khiến mọi người chú ý.
Bà cụ cười hì hì: “Cô thật tốt bụng, mới gặp có hai lần đã thương hại tôi. Hôm nay cụ già này đã chiếm hời rồi, cô mau đi đi, ra khỏi cửa này thì tôi nhận nợ nữa.”
Có số lương thực này, cô có thể để ông cụ được ăn no hành trình cuối, không cần phải làm con ma đói.
Mạc Như chào tạm biệt và rơi khỏi.
Trên đường đi, Chu Minh Dũ nói: “Hay là nhờ Khâu Lỗi bí mật chăm sóc họ?”
Mạc Như cảm thấy cũng được, nhìn hai cụ già, lớn tuổi rồi tình trạng cũng không tốt lắm. Có lẽ thành phần không tốt, con cái không ở bên, có thể là có người đến quấy rối. Nhờ Khâu Lỗi chăm sóc công khai chắc chắn là không được, phải bí mật chú ý, mất ít lương thực cũng không sao.
Trời không còn sớm nữa, cả hai đi tìm Khâu Lỗi.
Khâu Lỗi nghe tin sáng mai bọn họ sẽ đến, lo lắng: “Tôi nói hai người làm chuyện gì to tát, đến không tìm tôi, gần đi rồi mới đến, hay là ở lại một đêm?”
Mạc Như cười nói: “Tiểu Bát vẫn ở nhà nên không thể đến ở được.”
Chu Thất Thất cười khanh khách.
Chu Minh Dũ nói với Khâu Lỗi chuyện bà cụ có nốt ruồi kia, nhờ anh ta bí mật chăm sóc.
Khâu Lỗi nhìn bên ngoài, nói nhỏ: “Đó là địa chủ nhà tư bản, lớn lắm đấy. Ban đầu con cái không cùng chí hường, có người ở bên kia có người ở bên này, sau giải phóng hai đứa con trai chạy đến Đài Loan, con gái ở bên này vạch ra ranh giới rõ ràng với gia đình, hiện tại hầu hết mọi người đều không dám động đến.”
Chu Minh Dũ gật đầu, cố ý nói: “Vậy thì thôi, an toàn là số một.”
Nghe anh nói thế, Khâu Lỗi lập tức nói: “Hai người đã mở miệng thì sao có thể thôi được, yên tâm đi, khi đi tuần tôi đến đó thêm hai chuyến, đám du côn không dám bắt nạt bọn họ. Thực ra cũng không ai dám ức hiếp bọn họ, bên trên có chính sách, không động đến bọn họ, cũng không có phúc lợi gì, coi như là hai người già neo đơn.”
Các nhà tư bản đều sẽ kết hợp, nhưng nếu con trai của họ chạy đến Đài Loan thì đó là vấn đề rất lớn, đó là quân địch.
Bắt được thì sẽ bị bắn chết.
Nhất là địa chủ, có rất nhiều địa chủ bị xét xử và bị bắn chết ngay tại chỗ.
Nhưng con gái bọn họ lại là bên phía tôi nên có người có ý bảo bọn họ làm người dân thành phố bình thường, tự sinh tự diệt.
Trước đây, thế hệ sau của nhà họ vì muốn được chút quyền lợi nên đã đánh ông cụ, ông cụ giận đến mức nằm liệt trên giường đất, kết quả bà cụ suýt dùng kéo đâm vào người cháu trai làm bọn họ khiếp sợ.
Bà cụ lại chất rác đầy nhà, khi có tiền thì đi mua đồ ăn, như thể ăn một bữa rồi không có bữa sau, những người đó sẽ không bao giờ quay lại nếu không được lợi gì.
Nghe Khâu Lỗi nói xong, Chu Minh Dũ thở dài, sau ngần ấy năm, hàng chục năm sau nhìn lại, cho dù là người đã từng là người nghèo khó hay giàu có cũng đầy ắp những câu chuyện.
Nhưng điều anh tò mò là con trai ông cụ bỏ chạy lại không ảnh hưởng gì đến con gái, nghe nói trong gia đình có phản động, cho dù ở vị trí cao cũng có thể bị đánh gục và thẩm tra.
Những chuyện này bọn họ không phải là người đương sự, tất nhiên cũng không nói được, cũng không thể đoán mò.
Thời gian không còn sớm nữa, về đến nhà trời cũng tối, bọn họ chào tạm biệt Khâu Lỗi.
Ngày hôm sau, Mạc Như thu dọn những thứ đó ở nhà, phần loại cho vào rương trong không gian, những thứ cần xử lý thì xử lý, nhất là những bộ đồ cũ mốc meo, sau này cũng có thể quyên góp cho viện bảo tàng.
Chu Minh Dũ đến đội cùng điểm ký gửi, phân chia đồ vật mang về, chẳng hạn như tấm bạt nhựa, đương nhiên là cả đội đều cần.
Sau đó anh đi một chuyến đến lò gạch, đến tối về nhà.
Anh đi vào nhà, thấy Tiểu Bát nằm trên giường đất loay hoay hộp gỗ, bên trong đựng một số dây điện.
Đó là chiếc radio tinh thể mà Mạc Như đã mang về, cô thấy nó vô dụng nên vứt sang một bên, nào ngờ Tiểu Bát lại cảm thấy hứng thú với nó.
Mạc Như thu dọn vải thứ phẩm kia, còn có hai chiếc áo lót, cô định đến lúc đó cho ông ngoại một chiếc, cho ba mình một chiếc. Cô cho Trương Thúy Hoa vài thước vải thứ phẩm, cho Thẩm Thục Quân vài thước, phần còn lại cô để dành sau này dùng, hoặc có người kết hôn đến mượn.
Mạc Ưng Tập đang tuổi lớn nên mỗi năm đều cần phải thay áo quần mới.
Chu Minh Dũ rửa mặt, lấy khăn mặt lau, sau đó lên giường đất: “Em Bát, cho ba xem đây là thứ gì?”