“Đúng thế, đây là bí mật của chúng ta, bà ngoại, chú Khâu và dì Phó đều không thể biết được, bạn bè có tốt có thân thiết đến mấy cũng không được nói, còn nhớ chưa?” Mạc Như lại tận dụng triệt để tẩy não.
Chu Thất Thất sớm đã ghi nhớ điểm này vào xương tủy, cô bé biết không thể nói với bất cứ ai, thường ngày cũng ít thì thầm với em trai.
Thực ra, Chu Tiểu Bát càng không cần phải lo, thường ngày cậu bé cũng chẳng muốn trò chuyện với ai, chứ đừng nói là kể chuyện này ra.
Thành công dỗ hai đứa trẻ.
Ban đêm kể chuyện cũng phát ngàn, ngày hôm say cả hai ăn xong, nói một tiếng với Trương Thúy Hoa rồi lái xe đến huyện.
Lần này anh hai Phó mua vé giúp, bởi vì không biết tình hình bên kia nên chỉ mua vé đi. Còn vé về cũng không khó lắm, bọn họ không chỉ có thư giới thiệu và chứng minh của đại đội và công xã, khai phiếu ở huyện, đến lúc về có thể trực tiếp mua vé xe.
Anh hai Phó viết một bức thư cho bạn học Hậu Vĩnh rồi bảo hai người mang đi. Như thế thì cả hai đến nông trường tìm Hậu Vĩnh trước để anh ta sắp xếp, có người tiếp ứng, cũng không đến mức không biết gì cả. Giờ Hậu Vĩnh đang ở nông trường 1-5 làm đại đội trưởng, bên dưới có một đội cải tạo lao động, tuy hai cha con Mạc Thụ Kiệt không ở trong tay anh ta nhưng cũng có thể giúp được.
Cả hai tự nhiên lòng đầy cảm kích, nếu không quen biết bọn họ thì dựa vào thân phận của bản thân đến nông trường gặp người thực sự là một chuyện khó.
Có người thì khác, những chuyện khó khăn trước đây, hiện tại chỉ cần một câu nói.
Đây cũng là lý do tại sao hiện tại bọn họ mới đi.
Ban đầu Chu Minh Dũ muốn mua giường nằm cho Mạc Như, còn anh ngồi ghế cứng, nhưng Mạc Như không chịu, hoặc là cả hai cùng đi giường nằm, hoặc là cả hai cùng ngồi ghế cứng.
Cuối cùng cả hai người đã mua giường nằm, một giường ở giữa và một giường ở dưới, giường giữa thì 12.19 tệ, giường dưới 12.95 tệ.
Đường đi lạch cạch, ít nhất một ngày một đêm phải đổi xe, nếu không được nghỉ ngơi đầy đủ thì sẽ không có tinh thần.
Lần này vì đi ra khỏi địa bàn nên giấy chứng nhận ưu đãi chiến sĩ thi đua của bọn họ không có tác dụng gì, không cho nửa vé nên bọn họ đã mua toàn bộ vé.
Lần trước đến trường học, bọn họ và Mạc Ưng Tập đã mua nửa vé, đó là ưu đãi mà khu vực dành cho khu nội, ra khỏi khu vực này thì tất nhiên sẽ không có lợi ích này.
Khi cả hai ở bên nhau, dù tàu có chạy chậm đến đâu cũng không cảm thấy nhàm chán, chưa kể gặp người khác trên tàu, nói cười vui vẻ dọc đường cũng không thấy buồn.
Ngoài việc nhớ con.
Lời nói ngọt ngào của con cái, sự ỷ lại của con trai, bất giác khiến bọn họ không thể nào rời xa được.
Một chuyến xe lửa không thể đến đích, sau khi xuống tàu phải chuyển sang xe hơi mới có thể đến được nông trường.
Cũng may các thủ tục đã hoàn tất, các loại thư giới thiệu đã được chuẩn bị, dù mua vé hay đi xe đều diễn ra suôn sẻ.
Bởi vì có vé từ cục công an và huyện ủy nên họ nhận được rất nhiều ưu đãi trên đường đi, chẳng hạn như nhân viên trên tàu chủ động mang nước nóng đến, nhân viên bán vé cũng rất nhiệt tình khi khi mua vé xe.
Bọn họ đến nông trường 1-5 vào lúc hai giờ sáng ngày thứ ba.
Nông trường 1-5 có diện tích khoảng 14.500 mẫu, ngoài đại viện cơ cấu nội bộ lãnh đạo nông trường ra, còn có các điểm tập trung cư dân, trường mẫu giáo, trường tiểu học, phòng y tế, xưởng chế biến lương thực, hợp tác xã… giống như một thị trấn nhỏ.
Tuy nhiên, những người cải tạo lao động không sống ở đây, họ có một nơi cư trú khác, được tập trung giam giữ trong đại viện này, chỉ khi ra đồng lao động mới được ra ngoài.
Cả hai đến nông trường cầm thư đi tìm Hậu Vĩnh.
Trước khi đi, cả hai bàn bạc nên mang quà gì, cán bộ của nông trường chắc chắn không thiếu lương thực, thịt gà thịt vịt, trứng rau loại một. Phải nói là nấm của bọn họ rất tốt nhưng ở xa, phải mất hai ba ngày mới đến, nấm lấy ra còn mọng nước thì sẽ bị người khác nghi ngờ.
Sau đó, bọn họ quyết định lấy ra những món quà, một cân đường nâu gói giấy, hai cân bánh đào, một chai sữa mạch nha, một chai quýt đóng hộp và một chai sơn tra đóng hộp.
Nói về đồ đóp hộp thì Mạc Như tự làm ngon hơn là mua, dù sao cô cũng tự tưới cây ăn quả bằng nước giếng trong không gian, nước trái cây đóng hộp cũng được đun bằng nước giếng trong không gian, đặc biệt ngọt hơn nước ở bên ngoài.
Nhưng cô tự làm không có gói kín, lần đầu gặp mặt không dễ dàng tặng cho người khác.
Họ mang đồ đạc của mình đến đại viện, rồi hỏi phòng thường trực ở lối vào địa chỉ của nhà họ Hầu, sau đó đi thẳng đến đó.
Ở đây gần giống với sân huyện ủy mà bọn họ từng đến, có người có thể sống trong căn nhà đơn, có người có thể sống trong một sân chung.