Một dãy nhà gạch, tổng cộng có năm nhà, phía trước có sân rộng ba mét.
Nhà đội trưởng Hậu cũng là sân chung.
Vừa đến cửa, trong sân vang lên giọng nói chói tai của người phụ nữ: “Anh đang nói linh tinh gì thế, anh Hậu của chúng tôi là người như thế sao? Anh nghĩ anh mang hai đồng thối đến thì chúng tôi làm việc giúp cho anh à? Tôi nói cho anh biết, anh Hậu của chúng tôi rất là rõ ràng, chưa bao giờ nhận hối lộ cả.”
Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên vội vàng mang theo vài quả táo và quýt chạy ra ngoài, gặp Chu Minh Dũ và Mạc Như ở ngoài cửa, sắc mặt đỏ bừng xấu hổ, che mặt bước nhanh rời đi.
Mạc Như nhìn Chu Minh Dũ, người ta ngay thẳng như vậy, bọn họ mang nhiều thứ như thế có phải là không hay cho lắm.
Dù sao cũng có thư giới thiệu rồi, cứ lôi kéo làm quen, nếu thực sự không được thì đến lúc đó dẫn đến là được.
Chu Minh Dũ nở một nụ cười trấn an cô, vòng tay qua eo cô, ghé vào tai cô thì thầm: “Phô trương thanh thế.”
Là như thế ư?
Mạc Như kinh ngạc nhìn anh, xem ra cô được anh bảo vệ quá tốt rồi, hiện tại nhìn người quá đơn giản.
Cả hai đi vào trong sân, trong sân không có cây cối, chỉ thấy dưới chân tường là mấy bông hồng đã rụng hết lá, lác đác vài dây phơi áo quần kéo dài từ nam chí bắc.
Một người phụ nữ đứng trước cửa ngôi nhà thứ ba, cô ta mặc bộ quân phục kiểu Lê-nin màu xanh vàng, tóc vén qua tai, đang chống nạnh nhìn chằm chằm vào cổng nổi cáu.
Mạc Như nở nụ cười tiến đến trước hỏi: “Xin hỏi đây có phải là nhà của đội trưởng Hậu không?”
Người phụ nữ đang giận dữ, liếc nhìn Mạc Như định đuổi đi như cũ, kết quả thấy cô trắng nõn xinh đẹp, tuy mặc bộ đồ nông thôn nhưng lại rất gọn gàng sạch sẽ, khuôn mặt có nụ cười hơi ửng hồng như một bông hồng đẹp.
Bởi vậy, lời nói khắc nghiệt ban đầu của cô ta chẳng những không phát ra mà còn kìm nén lại, sau đó nhìn thấy Chu Minh Dũ đang cầm đồ vật trong tay, đột nhiên lời nói hà khắc rơi tỏm xuống dưới, sau đó là một nụ cười thân thiện.
“Đúng thế, các người là ai? Tìm anh Hậu có chuyện gì không?”
Mạc Như nói: “Bạn học cũ họ Phó của đội trưởng Hậu ở huyện Cao Tiến giờ đã là đội trưởng cục công an ở huyện chúng tôi rồi...”
Không đợi cô nói hết, người phụ nữ lập tức nhiệt tình nói vào trong nhà: “Mau vào trong nói chuyện, bên ngoài lạnh lắm.”
Mặc dù tháng mười không quá lạnh, nhưng gió to thì vẫn lạnh, thổi tới là làm người ta khó chịu.
Khi bước vào nhà, cô ta giới thiệu mình là người yêu của Hậu Vĩnh, Vương Chí Viễn, cũng làm việc ở nông trường và được coi là giữ chức tổ trưởng phụ nữ.
Cô ta bảo hai người ngồi xuống, rót nước nóng pha một thìa đường trắng: “Anh Hậu dẫn người đi đào mương vẫn chưa về.”
Mạc Như và Chu Minh Dũ không ngồi xuống mà chỉ để đồ lên bàn, Mạc Như lấy ra bức thư đưa cho Vương Chí Viễn: “Tổ trưởng Vương, chúng tôi mang thứ của anh hai đến đưa cho cô, khi nào có thời gian chúng tôi lại đến thăm đội trưởng Hậu.”
Vương Chí Viễn nhận thư và đọc rất nghiêm túc, nở nụ cười thân thiết: “Ái chà, đi cái gì mà đi, đến rồi thì là người nhà, ở lại ăn cơm, đừng có khách sáo. Các người đợi ở đây, tôi đi tìm người gọi giúp một tiếng, bảo anh ta nhanh chóng quay về.”
Cô ta đi ra khỏi cửa, ở trong sân gọi í ới: “Anh Lưu, ra ngoài mương gọi giúp anh Hậu, bạn học ở huyện Cao Tiến của anh đến.”
Anh Lưu nhận lời, ra khỏi cửa cười nói: “Được, lát nữa tôi đi gọi về cho cô.”
Vương Chí Viễn đi vào nhà, nhiệt tình nỏi: “Uống nước đi, sao hai người không uống nước, đừng khách sáo, coi như người một nhà.”
Cô ta hỏi hai người đến bằng cách nào, đi xa như thế, nghe bọn họ nói là đi xe lửa giường nằm đến thì nụ cười trên khuôn mặt lại càng thêm chân thành.
“Hai người đến có việc à, hay là đến thăm người thân?” Cô ta hỏi tiếp.
Mạc Như ngơ ngác, chẳng phải cô đã đọc thư rồi sao? Trên thư có viết nhờ Hậu Vĩnh chiếu cố, sắp xếp cho bọn họ đi tìm Mạc Thụ Kiệt.
Chu Minh Dũ âm thầm nắn tay Mạc Như, cô đã ngầm hiểu nhưng vẫn chưa tin.
Không phải chứ.
Vương Chí Viễn không biết chữ ư?
Sao vừa rồi cô ta còn nghiêm túc đọc hết bức thư thế kia?
Bọn họ tự biết phải làm thế nào, khuôn mặt vẫn rất bình tĩnh, coi như không biết gì, bộ dạng vẫn thật thà ngơ ngác như thường lệ.
Vương Chí Viễn nghe nói bọn họ đến thăm người thân, cười nói: “Cũng dễ lắm, lát nữa anh Hậu đến, tôi sẽ nói giúp cho hai người.”
Vẫn chưa đến giờ ăn cơm nên Hậu Vĩnh vẫn chưa về, cứ ngồi như thế thì cũng không phải cách hay, cả hai muốn chào tạm biệt.
Bọn họ phải đi tìm nơi ở, đây là nông trường nên chắc chắn sẽ có nhà khách.
Chưa đợi bọn họ mở miệng, Vương Chí Viễn nói: “Phía sau có ít đất phân phối đi xới một lúc, còn kịp trồng ít rau chân vịt. Hai người ngồi đi, lát nữa anh Hậu về giờ.”