Hậu Vĩnh thấy bọn họ không phải khách sáo, mà là thực sự muốn ở nhà khách, nghĩ rằng trong thư nói giúp sắp xếp nhà khách là được, mang đủ tiền nên anh ta cũng không gò ép nữa.
“Vậy cũng được, ăn cơm thì phải đến ăn đấy.”
Mạc Như cười nói: “Dạ được, bọn em thật may mắn quá, cảm ơn anh Hậu và chị dâu.”
Lần đầu gặp mặt chỉ nói về hoàn cảnh của anh hai Phó, liên hệ tình cảm như mùa màng ở quê, phong tục địa phương… những chuyện khác không đề cập đến.
Dù sao anh hai Phó cũng đã viết rõ trong thư chuyện muốn đi thăm Mạc Thụ Nhân.
Ăn tạm một bữa cơm, tuy Hậu Vĩnh không vui mấy nhưng cũng không nói về vợ mình trước mặt người khác, sau bữa ăn anh ta dẫn bọn họ đến nhà khách đặt phòng.
Một phòng năm hào, nếu hai người thì mỗi người ba hào.
Chu Minh Dũ đặt trước năm đêm, anh trả trước ba đồng, đến lúc đó tính tiền theo số ngày thực tế.
Hậu Vĩnh dặn dò người phụ trách nhà khách một tiếng, rằng phải quan tâm đặc biệt đến hai người, mang nước nóng, chăn dày để tránh lạnh cóng.
Trong nhà khách không có lò sưởi, một chiếc chăn chắc chắn không đủ dày, nếu muốn thêm một chiếc chăn nữa thì phải trả thêm tiền, quen biết dễ nói chuyện, chỉ cần dặn dò một tiếng là được.
Cả hai cũng không từ chối, nói lời cảm ơn Hậu Vĩnh, Hậu Vĩnh còn tiễn bọn họ đến phòng.
“Điều kiện sơ sài, hai người ở tạm nhé.”
Chu Minh Dũ cười nói: “Anh Hậu khách sáo quá, đây là nhà gạch ngói, nông thôn chúng tôi toàn là nhà tranh, không có sạch sẽ và ấm áp bằng ở đây.”
Hậu Vĩnh thấy rất dễ chịu trong lòng.
Anh ta dặn dò vài câu, nói ngày mai đón bọn họ đến ăn sáng, sau đó cùng nhau đến nông trường.
Cả hai tất nhiên sẽ không để anh ta đến đón, nói là biết đường, tự đi đến là được.
Chu Minh Dũ tiễn Hậu Vĩnh ra ngoài, sau đó quay về nhà khách, anh cũng không bảo người mang chăn đến, anh đi xách bình nước ấm là được rồi.
Trở về nhà, cả hai rửa mặt rửa chân.
Đương nhiên bọn họ sẽ không dùng chiếc chăn của nhà khách, trong không gian có một ít đồ dùng cần thiết hàng ngày, chăn gối Mạc Như cũng may vài bộ cất giữ.
Trải ra giường trực tiếp lên, sau đó trải gối và chăn, nằm xuống và nói chuyện về con cái một lúc rồi ngủ.
Mạc Như ngủ trong lòng Chu Minh Dũ, một đêm ngủ ngon, dù sao chỉ cần có anh bên cạnh thì không có chuyện chọn giường không ngủ được .
Ngày hôm sau, cả hai thức dậy lúc tờ mờ sáng, nhìn đồng hồ khoảng sáu giờ rồi dậy đi tắm.
Dọn dẹp một lúc, thu chăn và kem bốt vào trong không gian, sau đó cùng nhau đến nhà họ Hậu.
Bữa sáng tốt hơn tối qua nhiều, cháo gạo kê, trứng gà, bánh ngô hấp, còn có các loại dưa muối.
Tối qua, Vương Chí Viễn chỉ hấp khoai lang thừa, làm một bát canh dưa muối khiến cho Hậu Vĩnh thấy không vui.
Lúc ngủ, cô ta còn dương dương tự đắc, khoe khoang với Hậu Vĩnh rằng hai khu đất không cần dùng sức cũng xớt tốt hơn nhà người khác, ngày mai cô ta sẽ trực tiếp gieo hạt, rồi khen ngợi hai người họ đã mang đến nhiều thứ, thoáng nhìn là biết hào phóng, cô ta còn lẩm bẩm cuộc sống của huyện Cao Tiến tốt như thế ư, hai người nông thông lại có thể mang nhiều qua đến như thế?
Kết quả là bị Hậu Vĩnh la cho.
“Em cũng được thật, người ta từ xa đến để xới hai phần đất à? Em cũng người người ta mang đồ đến cho em, em còn không biết ngượng cho người ta ăn khoai lang luộc. Em phải tiếp đãi tốt hơn bạn học của anh đấy, em cho người ta ăn khoai lang luộc à? Có phải là ở mấy ngày cũng ăn khoai lang luộc không?”
Vừa nghe nói đến ở vài ngày, con ngươi Vương Chí Viễn tròn xoe: “Ở vài ngày ư? Nếu ở vài ngày thì bọn họ mang đến có chút đồ đó làm gì đủ.”
“Thôi đi, ở vài ngày cũng chẳng sao, mối quan hệ giữa anh và Phó Mẫn Sinh chẳng lẽ không lo được mấy bữa ăn sao? Trước kia nếu không phải nhờ Phó Mẫn Sinh tiếp tế cho anh thì em nghĩ anh có thể tốt nghiệp sao?”
Nghe giọng điệu tức giận của người đàn ông, Vương Chí Viễn cũng không dám quá đáng nữa, dù sao thì bữa sáng ngon hơn rất nhiều.
Cô thêm lời vào: “Tối qua ăn không quen phải không, buổi tối chúng tôi đã quen giản dị rồi. Đừng thấy anh Hậu làm đội trưởng mà lầm tưởng, ăn còn không bằng các đội viên đấy.”
Mạc Như cười nói: “Chị dâu, có thể ăn no đã là rất tốt rồi, chỗ bọn em có một dạo mỗi người gặm nửa củ khoai lang một ngày.”
Các đại đội gần đó chẳng phải đều như thế sao? Cô không có nói là đại đội của mình.
Nghe bộ dạng cô không quan tâm, còn coi khoai lang tối qua như bữa cơm ngon, Vương Chí Viễn đắc ý trong lòng.
Ăn xong bữa sáng, Hậu Vĩnh gọi bọn họ đến nông trường.
Mạc Như bỏ lại hai người, nói rằng ở nhà uống nước, cô lấy ra phiếu ăn mười cân đưa cho Vương Chí Viễn, nói nhỏ: “Chị dâu, bọn em ở đây làm phiền chị rồi, bọn em không có tiền nên đổi phiếu ăn vài cân.”