Đôi mắt Vương Chí Viễn sáng rực, do dự một lúc rồi cầm lấy, nói: “Tiền bạc gì chứ, xa lạ quá. Phiếu ăn này chị dâu đi mua ít mì cho hai đứa, đừng nhìn anh Hậu là đội trưởng, anh còn không làm được sao...”
Không đợi cô ta nói xong, bên ngoài vang lên giọng nói bực mình của Hậu Vĩnh: “Em lẩm bẩm gì thế, mau bảo em gái đi theo.”
Vương Chí Viễn giục Mạc Như đi nhanh.
Mạc Như chạy ra ngoài, cười: “Em uống một bát nước nóng.”
Hậu Vĩnh nhìn cô, rồi nhìn vào trong nhà, anh ta định hỏi có phải là Vương Chí Viễn đòi cô phiếu ăn không, anh ta thấy có chút khó xử, suy nghĩ đến tối rồi hỏi, nếu như có đòi thì trả lại người ta là được rồi.
Người ta từ nông thôn đến, cũng không dễ dàng gì.
Có những đại đội điều kiện khó khăn, anh ta hiểu rất rõ, không sánh được với nông trường bọn họ.
Nông trường của bọn họ còn có thể khấu trừ lương thực của tội phạm cải tạo lao động để bù vào cho mình, chỉ là không nói rõ mà thôi.
Cả hai đi theo Hậu Vĩnh đến nông trường, vừa vào cửa đã đăng ký, Hậu Vĩnh còn yêu cầu người gác cửa phát thẻ cho hai người, hai người có thể tự do ra vào trong hai ngày này.
Những gác cửa rất hung dữ đối với những tên tội phạm cải tạo lao động và những người lạ từ bên ngoài, nhưng họ được chính người của họ giới thiệu, rất nhẹ nhàng và thân thiết lắm.
Bên trong giống như đại viện, cũng là từng dãy phòng, nhưng không phải là phòng gạch ngói, phần lớn đều phòng gạch xi măng, hoang vu bé nhỏ, thông gió dột mưa.
Từng dãy, phía trước không có sân.
Trong phòng đều là giường chung, bảy tám người ở chung một phòng, ăn ở nhà ăn. Nếu có điều kiện tốt thì có thể mỗi người một phòng, còn có thể tự nấu ăn trợ cấp cho bản thân.
Hậu Vĩnh đi tìm trung đội trưởng, hỏi tình hình hai cha con Mạc Thụ Nhân. Mạc Thụ Nhân do phạm trọng tội cải tạo lao động nên bị nhốt chung với những người trọng tội như thế, làm việc nặng nhọc nhất, ăn bữa ăn tệ nhất.
Mạc Ưng Kỳ đỡ hơn chút.
Mạc Ưng Kỳ rất hiếu thảo, tất nhiên sẽ không nhìn ba chịu khổ còn anh ta thì được thoải mái, lần nào cũng đi giúp Mạc Thụ Nhân làm việc, lén trộm khẩu phần lương thực của mình để dành trợ giúp cho Mạc Thụ Nhân.
Lúc đầu, các tiểu đội trưởng còn ngăn cản, nhưng về sau thấy hai cha con thật thà, không chểnh mảng trong công việc nên dần thay đổi ý kiến, cũng không can thiệp vào nữa.
Mùa đông vốn là thời gian nông nhàn, nhưng bọn họ đều đi đào mương, tất nhiên không có nghỉ ngơi.
Hậu Vĩnh cho người đi tìm Mạc Thụ Nhân đến.
Nửa tiếng sau, một tiểu đội trưởng vội vàng chạy đến: “Đội trưởng Hậu, Mạc Thụ Nhân được đưa đi giam rồi.”
Hậu Vĩnh nghe thấy, lập tức nói: “Ai ra lệnh tắt thế? Sao tôi lại không biết? Lập tức đưa ông ta đến đây.”
...
Con kênh này sẽ dẫn nước từ sông Hoàng Hà, làm như thế có thể tưới tiêu gần đó, còn có thể dẫn phù sa tưới đất, cải thiện đất và tăng năng suất trên mỗi mẫu.
Mạc Thụ Nhân và con trai làm việc trong đại đội này.
Mạc Thụ Nhân vốn là người có vóc dáng cao gầy, tướng mạo nho nhã đẹp trai, đứng đắn thận trọng, học vấn tốt, thân thiện, trước giờ có danh tiếng rất tốt. Trước kia còn trẻ, chưa từng phải chịu cực, nhưng sau này lại phải chịu hết thảy gian khổ.
Hiện tại lưng đã còng, tóc bạc trắng bị cạo rối tung cả lên, dáng người gầy rộc, một bên mắt đã không còn nhìn thấy gì nữa.
Ban đầu mọi người chưa hiểu nhau thì đề phòng lẫn nhau, lâu dần hiểu nhau hơn thì thấy ông ta thực sự là người rất dễ gần.
Vậy nên hiện tại, ông ta được nhất trong nhóm người này, dù sao mọi người đều có vẻ giống nhau, những người này không giết người, không phóng hỏa, cũng không làm chuyện gì xấu, ngược lại còn khiêm tốn và dễ hòa đồng.
Các đồng đội và cán bộ nhỏ cũng sẽ chăm sóc cho ông ta.
Vì vậy, khi Mạc Ưng Kỳ âm thầm giúp đỡ ông ta, nhìn chung ai cũng ngầm đồng ý, nhưng cũng không tránh khỏi có người ghen tị vì ông ta có con trai ngoan giúp, còn mình thì lẻ loi hiu quạnh ở đây chịu tội.
Nhất là những người bị chính con ruột bán đứng mà vạch ra ranh giới rõ ràng, con người ngày càng lầm lì, nóng nảy, dễ tìm người cho rằng mình dễ bắt nạt để trút giận.
Tống Triệu Tường cùng đội là người như thế, từ lúc bắt đầu đã có chút ganh tỵ, đến hiện tại càng ngày càng không chịu đựng nỗi.
Nhất là ông ta luôn cho rằng Mạc Thụ Nhân nên là phần tử đại chủ, chứ không phải phú nông như ông ta.
Hiện tại bọn họ đều được được giao nhiệm vụ đào mương dưới kênh rãnh, đào đến một mức độ nào đó có nước thì lấy xô múc nước mới có thể tiếp tục đào.
Vào mùa đông, nước đóng băng lạnh thấu xương, không thể nào chịu nỗi.
Mạc Thụ Nhân được con trai của mình thay thế, có thể đổ đầy đất trên xe, bên dưới sẽ không lạnh cóng.
Tống Triệu Tường lạnh run cầm cập, cuối cùng không chịu được nữa đã cầm xẻng cầm chày hét to: “Tôi phải tố giác.”