Ông nói như vậy một chút cũng không sai, ngược lại đó là biện pháp tốt nhất. Tuy rằng Trương Căn Phát tức giận đến phát điên nhưng lại không tìm ra được một chút kẻ hở để bắt bẻ.
Bên kia kế toán đã lớn tiếng kêu tên chủ hộ: “Chu Thành Nhân, gia đình mười ba người, tổng cộng chín trăm ba mươi sáu cân.”
Bởi vì ông Chu có uy vọng cùng cống hiến, cho nên mỗi lần phân chia lương thực nhà ông luôn được gọi đầu tiên, như vậy cũng không tệ lắm, đặc biệt là năm nay, càng không ai có ý kiến.
Chu Minh Dũ cùng anh ba của anh tiến lên giữ bao tải để người ta xúc lương thực vào, Mạc Như đứng ở một bên xem.
Ngô Mỹ Anh nhìn thấy bụng to của cô liền tiến đến trước mặt Trương Thúy Hoa cười nói: "Thím hai này, nhà thím lỗ rồi, hôm nay phân chia lương thực, hôm trước gia đình nhà Du Mộc sinh thêm em bé, vừa vặn được nhận nhiều thêm một phần.”
Trương Thúy Hoa nói: “Khi nào sinh thì đã có ông trời lo, có lẽ cũng chờ đến thời điểm chia đều cao lương."
Đan Điệp Cầm ở bên kia bĩu môi một cái, trong nhà chị ta cũng coi như nhiều người lao động, nhưng là chị ta lại không có con, cho nên luôn cảm thấy gia đình mình thiệt thòi lớn, đặc biệt là nhìn thấy Trần Tú Phương thuộc hộ gia đình thứ tư thì thật không vừa mắt.
Hiện tại chị ta không dám đi trêu chọc đồ ngốc nữa, cho nên đổi hướng đi chèn ép Trần Tú Phương, lời nói lạnh nhạt rất khó nghe.
Mạc Như cũng nhìn thấy Trần Tú Phương dẫn theo mấy đứa con, sợ hãi rụt rè đứng tránh ở sau lưng đám người, nhà bọn họ thuộc hộ gia đình thứ tư, bởi vì đàn ông ở trong thành phố đi làm lấy tiền lương, trong nhà tranh công không ra điểm liền bị mọi người xa lánh, vì vậy mà trông có vẻ thấp kém hơn một bậc. Chờ đến thời điểm năm 1970 thì mọi người đều muốn vào thành phố, bọn họ còn hăng hái hơn so với nhóm mấy người chăm chỉ làm nông, nhưng mà bọn họ vẫn bị người thành phố xa lánh, vì là người từ nông thôn lên cho nên bị người ta xem thường.
Bởi vì đến chạng vạng mới phân chia lương thực, trước đó còn cân chia phân loại đã tốn không ít thời gian, sau lại phân chia cho từng nhà, hơn năm mươi hộ gia đình, muốn phân xong cũng phải đến gần nửa đêm. Cũng may hiện tại không tính giá trị điểm công tác, cho nên tốc độ nhanh hơn rất nhiều. Nhưng mấy người kế toán chưa được ăn cơm nên cáu gắt, nhịn không được liền thúc giục những người phía sau nhanh lên.
Đến phiên gia đình Trần Tú Phương thì trời đã tối đen, mấy trăm cân lúa mì một mình chị ta căn bản không xách nổi tới nhà, nhìn nhìn mấy người đàn ông kia vội vã về nhà, không thấy dễ bắt chuyện như anh em Chu Minh Dũ, chị ta cũng không dám mở miệng để nhờ người khác hỗ trợ, chị định bảo mấy đứa nhỏ đứng nhìn, còn chị về nhà nhờ người lớn. Đan Điệp Cầm sẵn sàng giúp chị ta nhờ mấy người đàn ông khiêng về, nhưng lại muốn mười lăm cân cước phí, chị ta không nỡ, mười lăm cân đủ cho cả nhà mình ăn tận năm sáu ngày.
Cuối cùng, Chu Thành Chí đẩy một cái xe đẩy nhỏ đến, giúp chị ta đẩy hết về nhà trong một lần.
Chu Thành Chí lấy lý do vì phân chia lúa mì cho đội viên không được khô như lúa trưng thu, cho nên phân cho mỗi nhà nhiều hơn mười mấy cân, coi như bù đắp cho việc phơi lương thực. Bởi vậy, nhà nào cũng đều cảm thấy mừng rỡ, ngày hôm sau mặt trời lại chói chang, bọn họ nhanh chóng lấy ra phơi.
Sáng sớm đàn ông sẽ giúp đỡ phụ nữ khiêng lương thực ra ngoài, sau đó quét sạch sẽ mặt đất, trải chiếu rồi mở lương thực ra phơi, bảo mấy đứa nhỏ ngồi trông coi không cho gà vịt tới phá.
Sau khi ăn cơm sáng xong, đàn ông tiếp tục tranh công làm việc, bắt đầu cày ruộng, chị em phụ nữ thì tiếp tục chăm sóc đồng ruộng mùa hè, còn phải hỗ trợ tuyển hạt giống, chuẩn bị cho việc gieo hạt mùa hè.
Mấy hôm nay trời đổ mưa làm cho ruộng ướt dầm dề, tròng dây vào dắt trâu đi cày, gốc rạ chìm trong bùn hư thối bị lên men thích hợp làm phân bón.
Cũng có người không đủ cỏ nhóm lửa cho nên để người già và trẻ nhỏ đi nhặt gốc rạ, gõ gõ bùn ra lấy về nhà phơi khô để nhóm lửa, những việc này trong đội cũng mặc kệ.
Sau khi cày ruộng xong thì phải tạo luống, tiến hành ươm khoai lang dựa theo kế hoạch, cây giống được cắt trực tiếp từ cây khoai trong vụ xuân, còn phải gieo trồng một số hạt kê để thu hoạch gạo kê. Đây mới là thức ăn chính của người dân trong một năm, một chút lúa mì mùa hè này căn bản ăn không được bao lâu. Một bộ công việc này dự tính cũng phải bận rộn cả mười ngày, nhưng cũng không gấp gáp như thu hoạch lúa mì.
Chu Thành Chí sắp xếp công việc dựa theo kế hoạch trồng trọt, để ông Chu dẫn mấy lao động nam cường tráng đi cày ruộng, Ngô Mỹ Anh dẫn mấy chị em phụ nữ đi chăm sóc đồng ruộng mùa hè, Trương Thúy Hoa mang theo người đi chọn loại, xử lý hạt giống.