Từ trước đến nay, công việc xử lý hạt giống này Chu Thành Chí đều giao cho Trương Thúy Hoa, để những phụ nữ khác phụ trách việc này thì số lượng hạt giống sẽ bị thiếu đi một nửa, người này trộm một ít người kia lấy một ít, không an toàn.
Còn ông thì mang theo người đi chuẩn bị thuế trưng thu, thuận tiện mang theo kế toán lấy rơm lúa mì đi phân. Mấy nhà xin để xây nhà thì được nhiều hơn một chút, gia đình Chu Minh Dũ đương nhiên là được phân nhiều nhất, những người khác cũng không có ý kiến gì. Sau khi phân cho mấy người xây nhà, còn dư lại thì phân cho người yêu cầu sửa nóc nhà. Nói chung, những rơm này không dùng để nhóm lửa, cơ bản đều là dùng để lợp mái, xây nhà.
Phân xong cho những người này, còn dư lại thì đều phân cho mỗi nhà một ít.
…
Chu Minh Dũ cùng Mạc Như ngoại trừ nấu cơm ra thì đều ngâm mình ở chỗ đất nền xây nhà, không phải xử lý vật liệu thì cũng chính là thu thập vật liệu.
Trong nhà không ai đi học cho nên tìm không ra giấy bút, Chu Minh Dũ liền đi tìm kế toán xin một cây bút chì và mấy tờ giấy dán cửa sổ màu trắng để vẽ sơ đồ ngôi nhà lên đó.
Anh đương nhiên phải vẽ một cách bí mật, dù sao thì nguyên chủ chỉ đi học được hai năm, cũng không phải dạng hiếu học, có thể nhận biết được mấy chục mặt chữ là đã rất giỏi rồi.
Anh vừa vẽ vừa giải thích cho Mạc Như, “Anh sẽ đặt đường dẫn nhiệt cho phòng chính, phòng phía đông và phòng phía tây, mùa Đông có thể nhóm lửa sưởi ấm, ở trong nhà sẽ luôn cảm thấy ấp áp.” Mạc Như vẫn luôn sợ lạnh, đặc biệt, phương Nam vào mùa đông ở trong nhà vẫn thấy lạnh lẽo, cô luôn nói chịu không nổi, muốn đến phương Bắc. Có một năm, vào mùa đông cô đi Bắc Kinh công tác hai tháng, kết quả vì thời tiết quá hanh khô cô không thích ứng được, mỗi ngày đều chảy máu cam, cuối cùng đành phải quay về nước trước.
Vừa nghe nói trong nhà có sàn giữ ấm, Mạc Như vui đến nỗi duỗi cánh tay ra ôm lấy cổ Chu Minh Dũ, cười nhẹ, nói: “Có một ông chồng rành về khoa học và công nghệ thật là hạnh phúc, khen thưởng cho anh hai phiếu bé ngoan, không được kiêu ngạo đấy nhé.”
Chu Minh Dũ liền đưa mặt đến gần cô, "Đến đây hôn hai cái.”
Hai má Mạc Như đỏ bừng, "Đang ở bên ngoài, anh đừng không đứng đắn như vậy, tiếp tục vẽ đi.” Cô dựa vào vai anh, “Cái đường dẫn nhiệt của sàn giữ ấm kia anh suy nghĩ thêm một chút, không cần phải dẫn đến hướng ống khói, để nó chạy dài từ phía sau nhà đến bờ sông đi, chờ đến lúc không nhà nào được phép bốc khói thì chúng ta còn có thể làm một chút đồ ăn."
Lót đường dẫn nhiệt, khói có thể chạy xuống dưới, không bay ra theo đường ống khói đi, như vậy thì sẽ không dễ bị phát hiện.
Chu Minh Dũ tiếp thu ý kiến của cô, làm một cái ký hiệu, "Có phải chúng ta không cần hầm hay không?” Dù sao cũng đã có không gian rồi.
Mạc Như nói: " Vẫn nên đào một cái nho nhỏ, có thể giấu được tai mắt của người khác.” Ít nhất cũng có thể qua mắt người trong nhà, về sau có lương thực dùng cũng có thể nói là giấu ở hầm, dù sao thì bọn họ cũng không rảnh mà nhìn chằm chằm vào hầm.
Chu Minh Dũ lại vẽ thêm ký hiệu.
Mạc Như nhìn nhìn, chỉ vào một chỗ hiếu kỳ, hỏi: “Nơi này là cái gì?”
Chu Minh Dũ cười nói: “Làm một cái gác mái, chúng ta góp nhặt nhiều gỗ như vậy, phải nghĩ biện pháp dùng hết.” Anh đã suy nghĩ kỹ rồi, xây nhà cao một chút, như vậy phía trên có thể làm thêm một tầng gác mái, Mạc Như và con đều sẽ thích.
“wow!” Mạc Như chồm mặt tới, “Em thích gác mái.” Cô đã xem qua nhà của những người dân địa phương ở nóc nhà đều là hình chữ nhật, không có ai sống trên đó.
Chu Minh Dũ thấy cô vui mừng đến mức khuôn mặt nhỏ tỏa sáng, cặp mắt kia lấp lánh nước, nhịn không được lập tức chồm người đến hôn cô, hôn đến mức cơ thể cô mềm nhũn.
“Khụ khụ,” Có một người đi tới, ho khan hai tiếng, "Tôi nói này, mấy người có thể chú ý ảnh hưởng đến người khác hay không, ban ngày ban mặt mà không đứng đắn.”
Chu Minh Dũ buông Mạc Như ra, vẫn nắm tay cô, liếc mắt nhìn Chu Bồi Cơ một cái, " Chuyện phi lễ thì chớ nên coi, vì sao mày không biết tránh đi.”
Chu Bồi Cơ: "Bọn mày đều không sợ người khác nhìn thấy, vì sao tao phải tránh mặt chứ, nếu như bọn mày ở nhà chẳng lẽ tao còn có thể thấy được sao?”
Hắn đi đến trước mặt hai cái cây vừa đốn, nhìn Đông xem Tây, vẻ mặt hoài nghi, “Chu Minh Dũ, mày biết xây nhà à?”
Chu Minh Dũ nghiêm mặt nói: “Không phải có đội trưởng sao, tao chỉ cần thu thập tài liệu.”
Chu Bồi Cơ làm vẻ mặt cao thâm khó đoán, đi một vòng ở trong sân, sau đó đi xem xét phần nền họ đã làm.
Mạc Như suy nghĩ, mấy người lớn trong nhà hắn không phải là thợ mộc thì cũng chính là thợ xây, ước chừng hắn có chỗ hơn người, nhịn không được muốn hỏi có chỗ nào không đúng không, lời nói đến bên miệng kịp thời dừng lại.