Nhưng mà lúc này dưới quê thật sự chưa có ai từng ly hôn, bị chị điểm cả đời không ngóc đầu lên được.
Cho dù Dương Kim Anh và Chu Bồi Khởi chưa đăng ký kết hôn, nhưng mà đã đính hôn ăn cưới vào động phòng rồi, thì đây chính là hôn nhân thật sự, ở dưới quê thì còn có tác dụng hơn cả đăng ký kết hôn.
Nhà họ Dương còn chưa có khả năng cho con gái quay về, không mất mặt nổi!
Thế là, việc này thực sự thì cứ như vậy không giải quyết được gì.
Mạc Như tuy giận dữ bà cụ Đinh mạo danh tên của chồng mình, chỉ là việc này khiến người ta hơi cảm thán, nói đến cùng thì người thiệt thòi vẫn là đàn bà.
Người mà cô đồng tình là các đồng bào nữ, không phải chỉ riêng Dương Kim Anh.
Tuy rằng nhà họ Dương không còn cách nào tiếp tục xâu xé với nhà bà cụ Đinh, còn phải ngậm đắng nuốt cay tiếp tục làm sui gia, nhưng mà công xã thì không dễ dàng buông tha cho bà cụ Đinh như vậy.
Dám mạo danh tiếng của lao động tiêu biểu, đây rõ ràng là một loại phản động!
Thế là bà cụ Đinh bị bắt đến công xã tiếp nhận giáo dục chủ nghĩa xã hội.
Từ sau khi dạy thêm dân chủ, thì lớp dạy xã hội của công xã vẫn luôn giữ lấy, người nào mắc sai lầm thì sẽ kéo đến giáo dục cải tạo.
Đương nhiên, lương thực thì phải tự chuẩn bị, công xã không quan tâm đâu!
…
Nghe xong những điều này, Mạc Như cũng thấy thời gian không còn sớm nữa, chuẩn bị về nhà trước.
Cô giao con trai cho Chu Minh Dũ ôm lấy, kết quả là Tiểu Bát cứ như con gấu túi vậy treo trên người cô, không chịu thả lỏng chút nào.
Không còn cách nào, cô chỉ đành ôm nó, “Thất Thất à, gọi ba về nhà.”
Cô ấy muốn đi chào hỏi một tiếng với mấy người Trương Thúy Hoa, nhưng lại bị Khám Yến Nhi chặn đường.
Cô ta tựa trên cửa, cười như không cười, không nhìn Mạc Như, nhưng lại nhìn chằm chằm vào Chu Thất Thất, “Thất Thất à, bà cụ Đinh muốn tìm thêm một người mẹ cho ba con, con cảm thấy có tốt không?”
Cô ta vừa mở lời, phụ nữ đầy nhà ở gian phía đông đều không nói chuyện nữa, không ai tiếp lời, mọi người đều nhìn nhau: Sao con nhỏ này đến rồi?
Ngày trước Khám Yến Nhi không hề đến nhà, chỉ là lần này động tĩnh quá lớn, hễ là người không đi làm, có thể nhúc nhích ở cả thôn đều đến để hóng chuyện, Khám Yến Nhi đương nhiên là cũng đi theo, mấy ngày này cũng ra vào trong nhà, hôm nay đến đại đội xem xong tiện thể đi theo đám người đến nhà Trương Thúy Hoa.
Tuy rằng Khám Yến Nhi tự cho rằng mình xinh đẹp giống như Mạc Như, tay chân cũng khéo léo, cũng có duyên, nhưng mà đó chỉ là ảo giác của cô ta mà thôi.
Bình thường cũng chỉ có mấy người như Vương Liên Hoa, Triệu Phối Lan vây quanh cô ta, đặc biệt là các chị dâu ở nhà đều về cơ bản tránh lấy cô ta.
Thấy cô ta lại hỏi một đứa trẻ như Chu Thất Thất, các chị dâu bèn không thích, đặc biệt là mấy người Trương Cấu.
Có người liếc cô ta một cái, đang định trách móc cô ta.
Chưa chờ bọn họ mở lời, Chu Thất Thất thở dài, nhìn cô ta với ánh mắt đáng thương, “Haiz, đầu óc của cô có phải là bị chuột tối qua ăn đến mức không còn một miếng nào không, nếu như mà cô thiếu thì mẹ tặng cho cô, nhưng mà, nếu như đến làm bảo mẫu cho nhà con thì cũng được đó, tự mang theo lương thực, nấu cơm, giặt đồ, xuống ruộng, hầu hạ ông bà nội… Mẹ!”
Nó quay đầu lại cười với Mạc Như: “Mẹ à, sau này nếu như ai muốn làm vợ cho ba con, thì kêu cô ta đến nhà làm bảo mẫu đi, nếu như nhiều quá thì còn có thể xuống ruộng ở trong đội nữa.”
Phụ nữ trong nhà đều cười phá lên, cái miệng này của Chu Thất Thất đúng là vừa ngọt vừa ác.
Khám Yến Nhi bị chọc giận tím mặt, nhưng cũng không thể nào chửi nhau với một đứa trẻ.
Ban đầu cô ta định mượn chuyện chọc con nít để khiến cho Mạc Như và Chu Minh Dũ khó xử, bây giờ lại bị đứa trẻ chửi ngược lại khó xử như vậy, cũng chỉ đành bĩu môi, “Trời ơi, trời tối rồi, về nhà về nhà.”
Cô ta cũng không thèm để ý mọi người trong nhà quay đầu đi mất.
Việc này chẳng qua là một việc xen ngang, trông có vẻ hoang đường là không đáng tin, nhưng lại cứ xảy ra.
Mạc Như và Chu Minh Dũ lại không xem ra chuyện gì, hai người họ bởi vì mối quan hệ đặc biệt, không phải là bất kỳ một người nào khác đều có thể tùy tiện nhúng chân vào.
Về đến nhà, cả nhà bốn người nằm ở trên phảng, Chu Thất Thất thì thầm hỏi không ngừng.
“Đi xe lửa có vui không?”
“Sông Hoàng Hà có màu vàng không?”
“Nông trường là dáng vẻ như thế nào nhỉ?”
…
Tiểu Bát lại rất ngoan ngoãn nằm trong lòng Mạc Như lén lén ngậm ngón tay, kiểu như có mẹ thì gì cũng được, nó đã bị cắt sửa cưỡng chế rồi, vậy nên những ngày tháng qua Mạc Như không ở nhà nó ngủ không hề ngon chút nào.
Bây giờ lại muốn tiếp tục bú sữa, Mạc Như lại không cho nó cơ hội, lớn từng này rồi, đương nhiên không thể tiếp tục bú sữa nữa.