Chu Thất Thất thấy em ăn trái đào mình lại thèm, đi lấy một trái bắt đầu ăn tiếp, vừa ăn vừa khoe với em trai, “Em xem, chỉ có trái đào của em là to nhất, sau này có đồ ngon thì em cũng phải nhớ tới chị, biết chưa.”
Tiểu Bát gật gật đầu.
Hai đứa nhỏ ăn đào, Mạc Như bèn cùng với Chu Minh Dũ nói rõ hơn về cây non ở trong không gian.
Chu Minh Dũ: “Có phải là đào tiên không?”
Mạc Như lắc đầu, “Không nhìn ra được.” Cô ấy lấy giấy bút vẽ ra. chỉ có hai miếng lá như vậy, “Mặt đất vẫn cứng ngắc không thể nào trồng trọt được, nó cứ xuất hiện đột nhiên như vậy, đúng thật là kỳ lạ.”
Chu Minh Dũ suy đoán: “Có phải liên quan đến con trai không?”
Sức khỏe của Tiểu Bát vẫn luôn rất tốt, đột nhiên phát sốt là thấy không bình thường, rồi hạ sốt xong mọc ra một cây non, có nhìn thế nào thì cũng liên quan đến nó chứ.
Mạc Như hỏi con trai: “Bé cưng à, cây non ở trong căn phòng bí mật là chuyện thế nào vậy?”
Tiểu Bát mặt ngơ ngác nhìn Mạc Như, lắc lắc đầu.
“Con không biết sao?” Mạc Như hơi không tin.
Tiểu Bát gật đầu, không biết thật.
Xét đến trước giờ nó chưa từng nói dối với mình, Mạc Như vẫn tin nó, chỉ là đến nó cũng không biết, thì cô lại càng không biết là chuyện gì rồi.
Không gian này nói là của cô, nhưng cô cũng chỉ có quyền sử dụng, không có quyền khai thác, đến quyển sách hướng dẫn sử dụng cũng không có.
Thôi thì cô xem cây non và giếng nước cũng là một phần của không gian, dù gì dùng ý thức giao tiếp với không gian có thể cảm nhận được, cây non đúng thật là hấp thụ nước từ giếng nước.
Cô cũng không hiểu những thứ thần bí như vậy, thôi thì kệ nó, chuyện gì đến thì sẽ đến. có gì thì cứ tiếp chiêu thôi là được.
Cũng giống như là lái xe thì cũng chỉ biết lái mà thôi, ai mà còn đi nghiên cứu làm sao mà tạo ra được chiếc xe chứ?
Tiểu Bát đúng là đói thật rồi, ăn một trái đào to, sau đó lại ăn thêm một chén mì, sau khi ăn xong bụng căng tròn.
Nó ợ một cái hài lòng. rồi nằm phơi bụng ở trên phảng.
Chu Thất Thất cười nhạo nó, “Giống như Trư Bát Giới vậy.”
Mạc Như bây giờ cũng có tâm trạng nói đùa, chọc con gái của mình, “Ngày trước chị cũng như vậy đó, sau khi ăn no thì sẽ nằm sờ bụng, giống như con heo con vậy.”
Chu Thất Thất ngay lập tức lên tiếng chống đối, “Con làm gì có, trời ơi, hôm nay không phải phải đi học sao, con quên mất, phải đi học thôi.”
À, lúc này mới nhớ đến chuyện đi học.
Chu Minh Dũ muốn đưa con gái ra khỏi nhà, Chu Thất Thất cười hi hi vẫy tay. “Ba à, ba tiễn đến đây được rồi.” Rồi tự mình vác cặp nhún nhảy chạy mất.
Chu Minh Dũ đưa mắt tiễn bóng lưng rời khỏi của con gái, cười cười rồi quay về nhà.
Kể từ lần trước có tham gia đám tang, cả nhà từng thảo luận về việc chết, trường sinh bất tử, Chu Tiểu Bát ngược lại bắt đầu hơi bám lấy Mạc Như.
Dường như sợ vừa quay người thì mẹ nó thực sự sẽ chết đi vậy, có thể đối với nó mà nói, không nhìn thấy thì xem như là không có, gần bằng sự chết đi.
Mạc Như cũng vẫn luôn để ý cây non kia, không ngờ ngày hôm sau lại cao hơn cả thước, qua thêm vài ngày thì đã cao thành một cái cây khoảng ba mét tán, cây rậm rạp trông cực kỳ đẹp mắt.
Mạc Như hái lá cây ra nghiên cứu với Chu Minh Dũ, nhưng lại cũng không biết là cây gì, nhìn giống cây trà nhưng lại không giống những cây trà mà bọn họ từng gặp, cành cây dài nhỏ nhẹ dịu dàng mềm mỏng hơn, rủ xuống như liễu, lá cây cũng non nớt và đầy đặn hơn, có mùi thơm thanh dịu đặc biệt.
Chu Minh Dũ ngắt một miếng lá rồi đưa vào miệng.
“Ê”, Mạc Như vội ngăn cản lấy anh ấy, lỡ như có độc thì sao chứ.
Chu Minh Dũ cười nói: “Chắc chắn là không có độc, nhìn nó non như vậy, anh không cầm lòng được muốn ăn.”
Lá cây đưa vào miệng nhai hai cái, mới đầu không có vị gì, ăn tiếp thì sẽ có một vị ngọt nhẹ sảng khoái, đặc biệt sau khi nuốt vào lại khiến người ta sinh ra một cảm giác lưu luyến, còn muốn ăn nữa.
Anh ta không nhịn được lại ăn thêm một miếng, rồi đưa cho Mạc Như một miếng.
Mạc Như ăn xong rồi, đúng thật là như vậy, ngoại trừ không dày thịt như trái cây, còn ngon hơn cả những rau dại mà non nhất.
“Chúng ta thử đổi cách chế biến xem, rốt cuộc làm thế nào ngon hơn.”
Ăn sống, bóp gỏi, rau xào, nấu canh, ép nước…
Hóa ra làm thế nào cũng ngon, đúng là một loài thực vật thần kỳ!
Mạc Như trộn nó vào các loại rau củ khác, làm thành giỏi mang đến nhà phía Nam thêm món ăn cho mọi người.
Buổi tối người trong nhà lê lết cơ thể mệt mỏi đi làm về nhà, mệt mỏi cả ngày khiến cho bọn họ cũng không có tinh thần gì mấy, rửa mặt tùy tiện rồi ngồi xuống ăn cơm.
Bởi vì tiền kiếm được lúc rảnh rỗi nông nghiệp phải nộp cho Trương Thúy Hoa một nửa, mình có thể để lại một nửa, ba người anh của Chu Minh Dũ bèn đều đến xưởng gạch men để làm việc kiếm tiền, dù gì trẻ con lớn rồi phải đi học hay làm gì đó, thì cũng cần phải có tiền.