Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Bản Dịch Full)

Chương 1083 - Chương 1083: Bị Bệnh Và Nâng Cấp (4)

Chương 1083: Bị bệnh và nâng cấp (4) Chương 1083: Bị bệnh và nâng cấp (4)

Hai ngày sau, thân nhiệt của Tiểu Bát cuối cùng hoàn toàn trở nên bình thường.

Mạc Như nhìn nhiệt kế thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng chắc chắn con trai sẽ không sao, nhưng mà bình thường một chút thì cũng yên tâm hơn.

Thấy Tiểu Bát hoàn toàn hết rồi, người nhà cũng yên tâm, cả nhà đều cảm thấy là hạ được một cục đá to xuống.

Chu Minh Dũ sờ thử đầu con trai, nó vẫn ngủ như trước kia, bình yên vô cùng, thật sự là khiến người ta ngưỡng mộ.

Lúc này Mạc Như la lên một tiếng.

“Sao vậy?” Chu Minh Dũ nhìn cô ấy.

Mạc Như ngạc nhiên nói: “Trong phòng con trai lại xuất hiện một cây non nho nhỏ!”

Thật bất ngờ quá đi!

Cô còn tưởng rằng không gian này mãi mãi sẽ không thể trồng thực vật được, không ngờ lại mọc ra được một cây non, đây là chuyện thế nào?

Cô dùng ý thức cảm nhận một chút, mặt đất của không gian vẫn cứng ngắc vô cùng. hoàn toàn không thể trồng trọt gì được.

Cây non làm sao mà mọc ra được?

Không phải là đồ giả chứ.

Cô dùng ý thức chạm nhẹ vào cây non, nó lại lắc lắc nhẹ hai cánh lá non như ngọc, hơi ngại ngùng ôm lấy nhau.

Trời ơi, thật đáng yêu quá!

Chu Minh Dũ cũng khá hiếu kỳ, kêu cô miêu tả một chút như thế nào, lúc này Tiểu Bát tỉnh dậy đôi mắt đen rồi lấy càng trong trẻo sáng Láng

“Trời ơi, bảo bối nhỏ dậy rồi sao.” Mạc Như không màng nói đến cây non nữa, vội ôm con trai ra.

Hai ngày này tuy thân nhiệt của nó có giảm xuống, nhưng vẫn luôn ngủ say, lúc này mở mắt ra chắc là hết hoàn toàn rồi.

“Mẹ à~~” Nó tựa vào lòng Mạc Như, giọng mềm dẻo đầy sự dựa dẫm.

Mạc Như bị nó kêu một cái muốn tan chảy ra luôn, hôn nhẹ nó, “Con trai cưng à, con làm ba mẹ với chị hết cả hồn.”

Chu Minh Dũ cười nói: “Con trai, có đói không, mẹ có nấu canh gà cho con đó.”

Chưa chờ Tiểu Bát nói đói, thì tiếng lục đục trong bụng đã vang lên, xem ra thực sự là đói rồi.

Chu Minh Dũ vội đi nấu đồ ăn cho con trai ăn, ngoại trừ canh gà đã được nấu xong từ trước, anh còn muốn nấu một ít mì mềm.

Lúc Chu Minh Dũ chuẩn bị đồ ăn, Chu Thất Thất đã đưa mặt qua, đưa tay chọt một cái lên đầu Tiểu Bát, “Em đó em đó, làm cả nhà dọa chết, ba mẹ không đi đâu hết chỉ ở nhà giữ em, với lại em xem chị, chị nôn nóng đến mức ốm hết cả một vòng, hai ngày này chị không ăn được một miếng kẹo nào cả.”

Mấy ngày này con trai bệnh, không những Chu Minh Dũ và Mạc Như không đi đâu cả, Chu Thất Thất cũng xin nghỉ phép bệnh ở nhà nói là chăm sóc em trai.

Lúc xin nghỉ Ngụy Sinh Kim mới đầu không đồng ý.

Tiểu Bát bị bệnh, con xin nghỉ phép bệnh gì chứ?

Nó nói “Thầy à, thầy không biết đâu, bệnh trên người em con, nhưng mà khó chịu trên người con. Đây còn nặng hơn là con bệnh nữa, con bệnh con còn chưa nghỉ phép, nó bệnh thì chắc chắn con sẽ xin nghỉ phép.” Nói bậy một cái, Ngụy Sinh Kim cũng không nói lại nó, chỉ dành duyệt nghỉ phép, kêu nó chờ em trai khỏe rồi thì đi học lại.

Theo suy đoán của Mạc Như, đây là hết sự háo hức đi đọc rồi, cảm thấy hơi chán.

Tiểu Bát chớp nhẹ đôi mắt đen láy, lông mi vừa dày vừa dài, giống như cái quạt vậy, “Không bị sâu răng.”

Chu Thất Thất làm mặt xấu với nó, “Rõ ràng là chị quá quan tâm em, này, chị còn để cho em một trái đào to nữa, kết trên cây nhà chúng ta đó.”

Nó lấy một trái đào to màu thật đẹp ở trong cái thau thanh hóa từ trên đầu tủ, “Nè, đây là đào tiên đó, ngọt lắm, ăn vào trường sinh bất tử. Trái to nhất chị để dành cho em, bản thân chị còn không nỡ ăn nữa.”

Trái đào này sớm đã được dùng muối tinh chà sạch lông ở trên đó bây giờ ăn thì cũng không cần phải cắt vỏ, cắn vào thôi là được.

Lúc đầu Mạc Như trồng mấy cây đào và anh đào ở ngay góc tường hàng rào, năm năm trôi qua, bây giờ trong sân đã đầy ụ trái cây, nhà mình hoàn toàn không ăn hết, còn chia bớt cho nhà mẹ và trong thôn, những cái khác thì Mạc Như làm thành đồ đóng hộp, trái cây sấy, hoặc là trữ trái cây tươi trong không gian ăn từ từ.

Tiểu Bát nhìn vào trái đào to trong tay chị nó, đôi mắt sáng lên, kéo tay Mạc Như, “Mẹ, ăn!”

Mẹ ăn rồi sẽ trường sinh bất tử.

Mạc Như bị Chu Thất Thất chọc đến mức cười không nhịn được, con bé này lừa em trai của mình cũng không cảm thấy đau nhói lương tâm, nhưng mà cũng hợp tác nói: “Lúc con ngủ, thì ba mẹ đều ăn qua rồi, đây là chị để lại cho con, con ăn đi.”

Lúc này Chu Minh Dũ bưng mì gà qua, “Con trai à, ăn miếng cơm rồi ăn đào.”

Hai tay Tiểu Bát ôm lấy trái đào to, cắn một miếng, nước đào ngọt lịm chảy xuống theo mép môi, “Ăn đào trước.”

Chu Minh Dũ sờ nhẹ chiếc bụng dẹp của nó, “Bụng đói hai ngày ăn đào, coi chừng đau bụng.”

Mạc Như nói: “Không sao, để nó ăn đi.”

Bình Luận (0)
Comment