Đây… đây… không phải là sốt chết sao, không chết tỉnh lại cũng bị ngốc mất rồi.
Tim cô đập thình thịch, đầu óc lâng lâng, tay cũng run rẩy, ép mình nhắm mắt lại bình tĩnh trở lại.
Không sao đâu, nếu ông trời đã cho cô ấy một không gian, thì sẽ không khiến cho con cái của cô có chuyện.
Cô kiên định với suy nghĩ của mình, đầu óc ngay lập tức trở nên bình tĩnh, ôm Tiểu Bát vào trong thau để hạ nhiệt.
Kết quả là nhiệt độ của nó không những không giảm xuống, còn tiếp tục tăng lên, phỏng tay luôn!
Trong khoảng thời gian này, nó không có bất kỳ một ý thức nào, giống như là đang ngủ say vậy.
Đột nhiên Chu Thất Thất nói: “Mẹ à, đặt em vào lại đi.”
Mạc Như giật mình, đúng rồi, có thể tình hình đặc biệt của con trai có liên quan đến không gian thì sao? Giống như lần trước Chu Thất Thất rơi xuống sông vậy.
Cô ngay lập tức đặt con trai vào lại không gian, nó lại nằm ở trong phòng của mình.
Mạc Như vẫn luôn chú ý nghiêm ngặt đến nó, phát hiện nhiệt độ của nó không những không giảm xuống, ngược lại càng ngày càng cao, khu vực thuộc về nó trong không gian đều trở nên nóng ran!
Lúc này bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân, Chu Minh Dũ đã mời Trần Tú Phương đến.”
Mạc Như vội nói: “Thất Thất à, mau đi nói cho ba con nghe, em trai không sao, kêu bác cả về đi.”
Chu Thất Thất vội chân không chạy ra ngoài, chặn ba nó và Trần Tú Phương lại chuyện lời của Mạc Như.
Trần Tú Phương ngạc nhiên nói: “Không phải bị sốt cao? Bác vào trong xem thử, nếu như nặng quá thì chích một mũi hạ sốt, rất nhanh mà.”
Trong lòng Chu Thất Thất nói, em cháu lúc này mà lấy ra, đảm bảo sẽ đốt cả nhà luôn, đừng làm cho bác hết hồn.
Nó ra sức bóp nhẹ tay của Chu Minh Dũ, “Ba à, em trai bây giờ không sao, mẹ nói là đừng phá em nữa, để em ngủ cho thoải mái.”
Chu Minh Dũ ngay lập tức hiểu ra trong đây chắc chắn có việc gì rồi, anh ngay lập tức xin lỗi Trần Tú Phương, “Chị dâu à, làm phiền chị rồi.”
Trần Tú Phương cười nói: “Mẹ Thất Thất cũng biết xem, cô ấy nói không sao, thì chắc là không sao. Nói gì mà phiền phức chứ, đều là đều nên làm, vậy thôi chị về trước nha.”
Chị ta cũng là người thông minh, vừa nhìn là biết có chuyện gì người ta không muốn để mình biết, nhưng mà chị ta cũng không nghĩ nhiều, càng không phải là tính thẳng thắn ngờ nghệch cứ đòi đi xem thử, chị ta bèn cáo từ về nhà.
Chu Minh Dũ vội đưa con gái vào nhà, “Mạc Như à, sao rồi?”
Mạc Như nét mặt nghiêm trọng, đưa tay ra cho anh, Chu Minh Dũ vội lên phảng ôm cô vào lòng mình.
Chu Thất Thất cũng chui vào trong không gian, nó chịu sự hạn chế của cơ thể mẹ không được tùy tiện sử dụng chức năng của không gian, nhưng mà muốn vào thì cũng được, dù gì Mạc Như không đóng cánh cửa không gian với nó.
Sau khi Chu Thất Thất vào ở trong phòng mình thì không cảm thấy gì, muốn đến phòng của em trai, thì phát hiện nóng đến mức không chịu được.
Nó muốn đổ nước vào trong khu vực của em trai, kết quả vừa đổ lên thì nước bốc hơi luôn.
Chu Thất Thất: !!!
Nó chỉ có thể ở trong phòng của mình, la lên với Mạc Như: “Mẹ à, mẹ đừng lo lắng Tiểu Bát nữa, nó sẽ không sao đâu.”
Thậm chí nó còn xấu tính nghĩ rằng, Tiểu Bát có phải giống như Hồng Hài Nhi hoặc là Na Tra phun ra lửa gì đó không.
Vậy thì thật sự là chết rồi!
Sau khi Mạc Như bình tĩnh trở lại, cũng cảm thấy con trai sẽ không bị gì, không phải là cô tự luyến, nếu đã định sẵn bất phàm thì sẽ không giống như người thường.
Có ông trời chống lưng, làm sao mà có thể bị đánh bại bởi một cơn sốt chứ, cho dù có bị sốt thì cũng không phải là sốt bình thường.
Nhưng mà rốt cuộc thì mẹ con một lòng, cho dù biết con trai không có nguy hiểm, cô cũng không thích con trai khó chịu quá, muốn khiến cho nó dễ chịu hơn một chút, cô không ngừng dùng ý thức dịu dàng gọi Tiểu Bát bên tai nó, cố gắng dùng ý thức để an ủi nó, mong là nó sẽ dễ chịu hơn một chút.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, thân nhiệt của Tiểu Bát đúng là bắt đầu giảm xuống, chỉ là giữa chừng có hơi qua lại, giảm nhiệt, tăng nhiệt…
Và lúc gà gáy sáng hôm sau, thân nhiệt của nó về cơ bản đã hạ rồi, đo một chút thì cũng nằm trong khoảng ba mươi chín độ.
Mạc Như thở phào nhẹ nhõm, “Đúng thật là không tầm thường, nếu như là con cái nhà người khác, sốt đến bốn mươi mốt độ là dọa chết người rồi.”
Nó thì hay lắm, đến nhiệt kế cũng không dám cho đo, sợ là sẽ tan mất.
Thân nhiệt hạ xuống rồi, nhưng Tiểu Bát thì lại chưa tỉnh dậy, chỉ là ngủ thoải mái hơn nhiều.
Mạc Như thử cho nó uống một ít nước ấm, thấy nó có thể ăn đồ được, bèn cho uống một chén nước ép.
Chờ sau khi trời sáng, Trần Tú Phương có qua xem thử, xem một chút tuy rằng nhiệt độ còn chưa giảm xuống hoàn toàn, nhưng mà cũng không có gì nặng, lại để lại vài viên thuốc hạ sốt rồi quay về phòng y tế.