“Vậy nên, vẫn là đào tiên tốt hơn!” Chu Thất Thất đưa ra kết luận như vậy, “Vậy thôi chúng ta không lấy thịt Đường Tăng nữa, vẫn là đào tiên tốt.”
Mạc Như và Chu Minh Dũ: “...””
Nói như kiểu là con có vậy.
Chu Thất Thất bèn bắt đầu làm bầm vẽ trên sổ, vẽ một cây đào to, sau đó dùng bút màu vẽ trái đào, “Mẹ một trái, ba một trái, con một trái, Tiểu Bát một trái, bà nội một trái, ông nội một trái…”
Cuối cùng vẽ đến mức không nhét hết được trong một tờ giấy, thì mới chỉ đếm tới bà nội Liễu mà thôi, còn có thầy Ngụy chưa đếm tới.
Nhìn đồng hồ đã hơn 9 giờ rồi, Mạc Như vội sắp xếp đi ngủ.
Tiểu Bát ở lì trong lòng cô không chịu đi, không còn cách nào cô chỉ đành ôm con trai ngủ.
Chu Thất Thất đã sớm ngủ một mình, lúc này nhìn thấy em trai bám lấy mẹ, nó bèn đi bám ba để nhõng nhẽo.
Buổi tối Mạc Như mơ thấy một giấc mơ, mơ thấy là cô ấy thật sự ở tiên cảnh Giao Trì, ở đó sương mù vây quanh, hoa thơm trái lạ, chưa chờ cô xem đã thì chuyển cảnh, cô lại xuất hiện ở trong một vườn đào.
Cây đào chi chít trong vườn, không thể nào so sánh được với vườn trái cây nhà mình, đừng ở trong vườn đó, không khí cũng trở nên ngọt ngào, ngửi một chút khiến người ta thoải mái vô cùng, thật sự cứ như là muốn hóa thành tiên trường sinh bất tử.
Cô vui mừng la lên: “Anh út năm, Thất Thất, Tiểu Bát, mọi người đâu rồi, chúng ta có đào tiên ăn rồi nè!”
Trời ơi, sắp trường sinh bất tử rồi! Nhiều như vậy, sao mà ăn hết được chứ.
Cô leo lên trên cây bắt đầu hái, hái xong để vào trong không gian, đột nhiên phát hiện không gian khóa rồi, không để vào được.
Một lần hai lần đều không được, cô nôn nóng lắm, cuối cùng đành nhét vào túi quần, kết quả túi quần lại rách, không thể nào để vào được.
Không còn cách nào, cô bèn lấy tà áo để đựng lấy, không ngờ áo cũng rách luôn!
Sắp tức chết rồi!
Làm cô nôn nóng, đến mức mồ hôi nhễ nhại không nói, còn sắp khóc rồi.
Cuối cùng không còn cách nào, cô chỉ đành hái một trái nhét vào miệng, sau đó hái thêm vài trái trên tay về chia cho người nhà.
Đang hái vui vẻ lắm, nghe thấy có người la lên: “Bắt trộm ăn cắp dào!”
Làm cô giật mình nhảy xuống chạy, đáp đất hơi mạnh một cái thì cắn vỡ trái đào, ngay lập tức cảm thấy rất ngọt rất ngọt rất ngọt… sự ngọt ngào không thể nói ra được, còn mang theo một luồng khí tiên!
Chớp mắt lại thấy thiên binh của vườn đào tiên đến bắt cô, làm cô cứ chạy thục mạng, rồi vừa chạy vừa la lên Chu Minh Dũ.
Đột nhiên không biết ở đâu có một làn gió thổi đến, ngay lập tức nhìn thấy một quý bà đầu đầy trang sức, khói sương vây quanh, cầm một cái trâm đâm vào người cô.
Mạc Như đâm đầu xuống đất.
Trời mẹ ơi, đau chết rồi!
Tự nhiên Mạc Như giật mình tỉnh dậy, sau vai mình đau như thế này, sờ một chút, lại là bút chì của Chu Thất Thất.
Con bé này, bút chì sao có thể vứt lung tung như vậy, đâm chết người rồi!
Cô lấy bút chì đặt lên trên cửa sổ, xoay người muốn ngủ tiếp, sờ một cái… con trai mất tiêu rồi.
Cô vội xem thử trong không gian, bèn nhìn thấy Tiểu Bát đang nằm trong khu vực của mình, nghiêng đầu nhíu mày, mồ hôi nhễ nhại, cơ thể co lại thành con tôm, nhìn cực kỳ không thoải mái.
Mạc Như vội ôm nó ra, nhưng lại phát hiện cả người nó nóng ran, ngay lập tức giật cả mình.
Cô gọi Chu Minh Dũ dậy, “Hình như con trai bị sốt rồi!”
Chu Minh Dũ ngay lập tức tỉnh dậy, đưa tay qua sờ thử, “Trời ơi, sao nóng như vậy?”
Bởi vì lý do không gian, hai đứa con của bọn họ không giống như con của những người khác, từ lúc ra đời đến bây giờ chưa từng bị bệnh thực sự bao giờ, cơ thể trước giờ đều rất khỏe mạnh.
Nhưng mà Tiểu Bát bây giờ nóng ran, không phải là bị sốt sao?
Chu Minh Dũ vội mặc quần áo nhóm đèn lên. nói đi mời Trần Tú Phương đến xem thử.
Lúc này Chu Thất Thất cũng tỉnh dậy, nó xoa nhẹ mắt của mình, “Mẹ ơi, có chuyện gì vậy?”
Nghe nói em trai bị sốt, nó giơ tay lên một tay sờ mình, một tay sờ em trai, “Trời ơi, nóng quá đi!”
Mạc Như nói: “Thất Thất và, mang nhiệt kế đến cho em con đo thử.” Cô lại xuống đất đi nấu nước, muốn nấu một nồi nước ấm để hạ nhiệt vật lý cho con trai.
Chờ lúc cô nhóm lửa lấy củi khô để đốt, vào nhà để xem nhiệt kế.
Chu Thất Thất cũng đang nhìn, lẩm bẩm nói, “Đây là bốn mươi mốt hay là bốn mươi hai nhỉ?”
Nghe lời của Chu Thất Thất, Mạc Như run rẩy cả người, cái gì mà bốn mươi mốt hay là bốn mươi hai, đừng có dọa chết người được chứ?
Cô vội lấy nhiệt kế qua xem thử, lại thực sự là còn cao hơn cả bốn mươi mốt độ, tay cô run suýt nữa là vứt cả nhiệt kế đi, sờ thử con trai nóng ran đáng sợ, dáng vẻ này không chừng còn tiếp tục sốt nữa?