Vào được viện nghiên cứu thực sự tốt hơn bất cứ thứ gì khác, có bao nhiêu người học hành chăm chỉ chỉ để kiếm công ăn việc làm ổn định.
Nhưng hiện tại cô không muốn nói quá nhiều, dù sao em trai vẫn còn trẻ, có một số chuyện không cần thiết phải biết, để tránh ảnh hưởng không tốt đến cậu ta.
“Được rồi, con nghĩ cho kỹ đi. Dù sao thì cho dù chọn gì thì mọi người vẫn rất vui.” Thẩm Thục Quân cho rằng con trai có thể đi học đã rất tốt rồi, trước đây chưa từng nghĩ là sẽ học lên đại học nữa.
Đối với bà ấy thì đại học tỉnh đã rất tốt rồi.
Bà ấy cũng nghiêng về trường đại học tỉnh hơn, vì nó gần nhà.
Mạc Thụ Kiệt nghĩ rằng con trai bình an là tốt rồi, làm việc gì cũng chẳng sao, ông ấy nói: “Mẹ và chị nói đúng đấy, con tự chọn đi.”
Mạc Ưng Tập gật đầu.
Bàn xong chuyện của Mạc Ưng Tập, Mạc Thụ Kiệt bàn với Mạc Như, muốn hợp tác với đại đội Tiên Phong trồng cây ăn quả, củ cải đường ở vùng đất hoang và đất phân phối, trồng củ sen ở dưới sông, như thế thì cũng có thể tăng thêm thu nhập cho các xã viên.
Mạc Như cười nói: “Ba mẹ yên tâm, ngày mười lăm tháng giêng âm lịch, bí thư đại đội và đại đội trưởng cùng các đội trưởng bàn bạc và đưa ra kế hoạch.”
Cô nghĩ ba cô thực sự thích cày ruộng, một lòng nghĩ cho các xã viên.
Giờ mới làm có kế toán đã nghĩ cách tăng thêm thu nhập cho xã viên rồi.
Mạc Như ở đến mùng mười, Chu Minh Dũ lái xe đón bọn họ về nhà, rồi đi một chuyến đến thành phố thăm Phó Trân và những người bạn khác.
Ngày hai mươi tháng giêng, xe ngựa nhập hàng của hợp tác xã lại đến đại đội Tiên Phong như thường lệ.
Lần này người dẫn đội vẫn là Trần Cương, vừa xuống đường cái đi vào thôn, anh ta đã nói to: “Đội trưởng Chu, Đội trưởng Chu, đại hỷ, đại hỷ.”
Anh ta vừa hét to, các xã viên của đại đội Tiên Phong sống ở phía nam thôn phấn khởi, nhốn nháo chạy ra ngoài hỏi: “Ái chà, đội trưởng Trần, đại hỷ gì thế?”
Trong ấn tượng của bọn họ, Trần Cương là người rất thận trọng, hôm nay đây là chịu phải kích động gì đây.
Trần Cương bảo trợ lý lái xe đưa đội đến điểm ký gửi, anh ta đi thẳng đến nhà đội của đội hai, hỏi các xã viên: “Đội trưởng của các người đâu? Mau tìm ông ấy đến đây.”
Trước đó đã có một đứa bé chạy đi tìm Chu Thành Chí rồi.
Chu Thành Chí ở bên bờ sông phía tây cùng với hai đội trưởng của Mạc Gia Câuđi tham quan.
Tết nguyên tiêu hôm đó, Mạc Thụ Kiệt cùng bí thư chi bộ, đại đội trưởng, hai đội trưởng và những người khác của Mạc Gia Câu đến đại đội Tiên Phong, bàn bạc chuyện hợp tác nghề phụ nông nghiệp. Không có sự kiểm soát của Thôi Phát Trung, các xã viên của Mạc Gia Câu cũng rất hăng hái, đầu tiên có năng lực tự chủ bước ra khỏi thôn của mình, đây là điều hiếm thấy.
Họ rất hứng thú với ao cá, củ sen, vườn cây ăn quả, củ cải đường… Mấy ngày nay đang tham quan ở đây, nhân tiện cũng đưa ra lời đề nghị.
Nghe nói Trần Cương có chuyện vui, Chu Thành Chí vẫn đang bồn chồn, ông bảo mấy ông cụ và Chu Minh Dũ cùng Mạc Thụ Kiệt và những người khác tiếp tục tham quan, ông đi xem trước.
Gặp mặt, Trần Cương nắm chặt tay Chu Thành Chí: “Đội trưởng Chu, chúc mừng, chúc mừng.”
Chu Thành Chí cười nói: “Đội trưởng Trần, cậu đừng có lừa lão già như tôi, rốt cuộc có chuyện gì thì cậu nói đi, cậu cứ lấp lửng như thế làm tôi sốt ruột chết đi được.”
Trần Cương lại không gấp gáp nói cho ông biết: “Đội trưởng Chu, ông đoán đi.”
Chu Thành Chí muốn đánh người, đoán cái con khỉ, mau nói đi.
“Đội trưởng Trần, chúng tôi đang bận, cậu mau đi lấy nấm đi.” Nói xong, ông bỏ đi.
Trần Cương đành giữ ông lại, cười nói: “Đừng nóng vội, thực sự là chuyện tốt, cục nông nghiệp huyện xuất hiện một thứ xình xịch.”
Chu Thành Chí tim đập thình thịch: “Máy cày.”
Trần Cương gật đầu mạnh: “Đúng rồi, chính là như vậy, nhưng là loại dắt tay.”
“Ái chà, thật hả, máy cày à, máy cày dắt tay cũng là máy cày thôi. Kế toán… kế toán.” Chu Thành Chí suýt nữa đã nhảy cẫng lên: “Kế toán, mau kiểm tra sổ sách, xem chúng ta có bao nhiêu tiền, có đủ mua máy cày hay không?”
Các xã viên nghe thấy nhốn nháo, máy cày à...
Vừa nghe thấy nhưng chưa từng thấy, ồ, không đúng, từng thấy rồi, trong tranh.
Lái máy cày Đông Phương Hồng, chạy tiến vào chủ nghĩa cộng sản.
“Đại đội chúng ta sắp mua máy cáy rồi, có thật không?”
Trần Cương nghĩ rằng các xã viên của đại đội Tiên Phong chắc chắn có sức mạnh bí ẩn, có thể truyền tin khắp cả đại đội chỉ trong một thời gian ngắn.
Trong phút chốc, các xã viên giống như đến xem kịch, một đám đông đen vây đến.
“Máy cày ở đâu thế?” Chu Minh Dũ cũng chạy đến.
“Vẫn chưa mua, nói là ở huyện.” Có người giải thích với anh.
Chu Minh Dũ: “Vậy ai nói mua máy cày về rồi, lừa tôi à.”
Tin tức mọc chân truyền đi quá nhanh, có những người nghe chút phong phanh đã chạy ra, cũng không phân biệt kỹ càng, còn nói Chu Minh Dũ rằng Trần Cương mua máy cày về rồi.