Mạc Như và Chu Minh Dũ mỗi ngày đều nghe radio nên thường chú ý đến dương lịch và thứ trong tuần, nhưng mấy ngày nay hơi bận, bản thân cô cũng không biết nhiều về lịch sử, nên nếu không phải lúc này nghe đến từ Nhóm Cách mạng Văn hóa thì cô cũng không biết rằng phong trào đã bắt đầu.
Ngô Mỹ Anh không khỏi căng thẳng khi thấy sắc mặt cô có chút nặng nề: “Mẹ Thất Thất, sao thế?”
Mạc Như lắc đầu, cười nói: “Không sao, không liên quan gì đến chúng ta.”
Bọn họ đều là bần nông và trung nông, nếu không phải là cán bộ cũng không phải là người văn hóa thì tất nhiên không có liên quan gì lớn.
Buổi chiều tan học rất sớm, Chu Thất Thất bị đám con gái Cúc Hoa gọi đi chơi nhảy dây, cái gì mà “Mã Lan nở hoa hai mươi mốt, hai năm sáu, hai năm bảy”, còn Tiểu Bát ở nhà đọc sách với Mạc Như.
Cậu bé đến trường hoàn toàn là vì Mạc Như muốn cậu bé và các bạn nhỏ được gần nhau và có bạn cùng chơi, để cậu bé mỗi ngày không yên lặng như khúc gỗ.
Kết quả là giáo viên nói: “Đứa trẻ này không biết ngồi trong lớp học nhìn gì, nó dường như có thể nhìn về nơi xa xăm xuyên qua qua giáo viên và bảng đen, lúc nào cũng như đi vào cõi tiên.” Nhưng cũng may, cậu bé biết hết những gì giáo viên nói trong lớp, có thể hoàn thành bài tập về nhà đúng hạn nên giáo viên không bắt cậu bé nhất định phải tập trung tinh thần.
Mạc Như và Chu Minh Dũ nhận thấy rằng con trai có vẻ đặc biệt quan tâm đến những thứ không rõ và không thể giải thích được, hay nó thiên bẩm?
Dù sao, Chu Minh Dũ nói linh tinh các thứ dòng điện, điện trở, xoay chiều, một chiều, đèn ba cực, bóng bán dẫn thì cô nghe không hiểu, nhưng Tiểu Bát lại nghe rất thích thú.
Cậu bé thậm chí còn thảo luận về thuyết tương đối với ba mình.
“Ba, nếu đã là tương đối thì phía còn lại của chúng ta có phải vẫn có một chúng ta không?”
Nghe thấy con trai mình bắt đầu nói siêu hình, Mạc Như vội bật radio lên và lặng lẽ nghe chương trình, đợi một lúc sau, âm thanh bắt đầu xuất hiện, ngay sau đó, các tài liệu và bài phát biểu khác nhau của trung ương đã được phát lại.
Tranh thủ lúc con trai đang suy nghĩ chuyện gì đó, Mạc Như vỗ Chu Minh Dũ: “Anh nghe xem”
Nghe một lúc, thần sắc của Chu Minh Dũ trở nên nặng nề: “Bắt đầu rồi.”
Mạc Như: “Có cần gọi em út về không?”
Chu Minh Dũ: “Hiện tại chắc không sao, đến lúc đó xem tình hình rồi đi một chuyến.”
Trước đó cậu ta đã viết một vài lá thư về việc đề nghị cải tiến các loại máy móc nông nghiệp, sau khi nhận được thư, xưởng trưởng Lý liên tục nói rằng nó rất tốt, còn nói mời ông ta đi một chuyến nhân lúc nông nhàn, mọi người cùng thảo luận về cách cải thiện nó tốt hơn.
Mặc dù một số máy nông nghiệp được sản xuất ra nhưng chúng vẫn chưa hoàn thiện, khi sử dụng sẽ phát hiện ra một số vấn đề cần cải tiến.
Tiểu Bát nghe thấy bọn họ nói muốn đến tỉnh lị, lập tức nói: “Ba mẹ, con cũng đi.”
Đừng hòng bỏ lại cậu bé.
Mạc Như: “Con phải đi học.”
Tiểu Bát: “Con biết hết rồi.”
Mạc Như: Có một đứa con trai thông minh cũng là gánh nặng.
Chu Minh Dũ: “Con trai, nếu con có thể kết bạn trước khi ba mẹ đi đến tỉnh lị thì ba mẹ sẽ dẫn con theo.”
Mạc Như: “Anh Út Năm!”
Chu Minh Dũ nhìn cậu bé với ánh mắt an ủi, bảo cậu bé yên lặng đừng nóng nảy.
Tiểu Bát: “Nói lời giữ lấy lời đó.”
Chu Minh Dũ gật đầu.bóng dáng chậm rãi từng bước một, làm cô cảm giác như người thế giới bên ngoài… thật đúng là…
Chu Minh Dũ ôm cô vào lòng, cả hai ngã xuống giường đất, đôi mắt sâu thẳm của anh thoáng hiện lên nụ cười: “Con gái không ở nhà, con trai không đáng tin, hay là... chúng ta sinh thêm đứa nữa.”
Thân mật một hồi, Mạc Như bò dậy thở hồng hộc, đẩy Chu Minh Dũ ra: “Mau đi xem con trai làm gì rồi.”
Chu Minh Dũ mặc kệ: “Nó có thể làm gì, không phải ngắm trời thì là nhìn sông.” Anh cười: “Đột nhiên anh nghĩ nó có thể sẽ mang một đống oai ba về làm bạn, ha ha ha.”
Oai ba tiếng địa phương là con ếch.
Mạc Như hất anh ra: “Có ai lại cười chê con trai mình như anh không.”
Nhìn sắc trời bên ngoài, cô đi gọi con về nhà.
Chu Thất Thất hiện tại là người kể chuyện của cả thôn, hễ có thời gian thì ai cũng thích đến cánh đồng phía nam đại đội nghe cô bé kể chuyện. Cô bé kể câu chuyện bằng giọng nói phong phú và cảm xúc, tình tiết thăng trầm, cô bé rất biết thả móc câu khiến người nghe mất ngủ vào ban đêm, khi mọi người cùng làm việc thì bàn luận không ngớt.
Quả nhiên, Mạc Như tìm thấy cô bé ở ngoài đồng, những người hâm mộ lớn nhỏ đều liên tục vỗ tay, yêu cầu cô bé kể thêm câu chuyện khác.
Mạc Như nhìn ngó xung quanh, không tìm thấy con nên tìm người hỏi thử.
Anh chín nhà Thiết Muội chạy đến: “Thím ơi, Tiểu Bát cùng ma đầu đến con mương phía nam rồi.”