Mạc Như giật mình: “Ma đầu gì cơ?”
Anh chín khoa tay múa chân: “Là anh trai của Thạch Đầu.”
Mạc Như: Đứa trẻ này, người ta tên là Mặc Đấu, không phải là ma đầu.
Anh trai Chu Bồi Lâm của Chu Bồi Cơ có cậu con trai tên là Mặc Đấu, năm nay chín tuổi, học kỳ sau cùng Tiểu Bát lên lớp một.。
Quy định của trường học địa phương là trẻ em có sinh nhật lớn (từ tháng giêng đến tháng sáu) đến trường lúc tám tuổi, trẻ em có sinh nhật nhỏ (từ tháng bảy đến tháng mười hai) đến trường lúc chín tuổi.
Tiểu Bát vốn là sinh nhật nhỏ tháng chạp, chắc đợi thêm hai năm nữa mới có thể nhập học. Dù sao cũng là trường học trong thôn của mình, chỉ cần có chỗ ngồi trong trường học thì không có ai phản đối.
Cô vội chạy đến.
Người ta đào một con mương sâu để trữ nước, hiện tại đã dài và sâu, nếu có rơi xuống thì không phải là chuyện đùa.
Xưởng làm giấy đã xây dựng nhà xưởng mới, dời về phía bắc gần vị trí Thảo Bạc Nhi, hiện tại không ở đây nên không có người lớn trông coi gần đó, sao hai đứa trẻ lại ra sông làm gì, nguy hiểm quá.
Mặc dù hai chị em biết bơi, nhưng trong mắt mẹ dù gì vẫn rất nguy hiểm, nếu bị chuột rút chân hay gì đó thì sao?
Đến con mương phía nam, cô quả nhiên nhìn thấy Tiểu Bát và Mặc Đấu đang ngồi trên tảng đá bên bờ sông.
Suy nghĩ giây lát, cô cũng không gọi, mà chỉ đứng ở cách đó không xa nghe lén chúng đang nói gì.
Tiểu Bát: “Minh là bạn của cậu phải không?”
Mặc Đấu: “Ừm, Tiểu Bát, cậu là bạn tốt nhất của mình.”
“Sau này tan học đến nhà mình làm bài tập.”
“Được, buổi sáng mình gọi cậu cùng đi học, đúng rồi, mình nói với thầy cho hai chúng ta đổi chỗ, chúng ta cùng ngồi với nhau.”
“Không... được rồi.”
“Quyết định như thế nhé, đi thôi, nhà mình có chiếc xe gỗ ông nội làm, mình lấy cho cậu.”
Mặc Đấu đưa tay kéo Tiểu Bát: “Mau đi thôi, nhà mình còn giấu một cây súng nhỏ, bọn họ cứ muốn trộm của mình, mình cũng cho cậu luôn.”
Nói xong, cậu ta kéo Tiểu Bát định chạy, Tiểu Bát chau mày, không muốn chạy.
Mạc Như nhìn bộ dạng con trai không muốn chạy nhưng bị kéo lại nên đành phải chạy rất buồn cười.
Trẻ con mà, vẫn cần có một người bạn, không đi học thì cứ dính chặt ba mẹ, tất nhiên khi đi học phải có bạn cùng lứa để chơi.
Nhưng về đến nhà cô nhớ ra, ôi mẹ ơi, chẳng phải cô không muốn đưa Tiểu Bát đến tỉnh lị sao, hiện tại cậu bé cũng có bạn rồi, vậy phải dẫn theo thằng bé sao?
Tốt nhất là cậu ta chơi vui vẻ với bạn mình, bạn bè càng nhiều thì sẽ không muốn bám dính lấy ba mẹ nữa.
Bữa ăn sáng ngày hôm sau, bên ngoài vang lên giọng nói của Mặc Đấu: “Chu Khâm Huyên, đi học thôi.”
Chu Thất Thất đang ăn suýt chút nữa bị sặc cháo kê, liếc mắt nhìn em trai đang chậm trai ăn: “Ái chà, em cũng có người gọi đi học à.”
Bọn trẻ cùng thôn có mối quan hệ rất tốt, cùng nhau đi học, nhất là các bé nữ, dù chỉ cách trường vài bước chân cũng phải chạy qua hét Chu Thất Thất để chứng tỏ mối quan hệ của chúng rất tốt.
Mạc Như cười nói: “Tiểu Bát của chúng ta có bạn rồi.” Cô cầm một quả trứng ấm nóng, lau sạch rồi đưa cho con trai: “Nào, mang đi tặng bạn đi.”
Tiểu Bát cẩn thận lấy khăn lau miệng, nhìn quả trứng rồi cầm lấy: “Ba mẹ, con đi học đây.”
Sau đó xách cặp đi.
Chu Thất Thất cũng cầm lấy một quả trứng gà: “Tiểu Bát đi sớm làm gì thế?”
“Có bạn rồi, cùng nhau đi chơi đấy mà.” Mạc Như rất vui mừng.
Chu Thất Thất lẩm bẩm: “Chắc là làm chuyện xấu đó.”
Mạc Như liếc nhìn cô bé: “Trong nhà này con làm chuyện xấu nhiều nhất, em trai con ngoan lắm.”
Chu Thất Thất lập tức hôn chụt chụt lên khuôn mặt của mẹ: “Con là áo bông nhỏ của ba mẹ, ai mà tốt bằng con.”
Nói xong lại đến hôn lên khuôn mặt Chu Minh Dũ một cái, cười hì hì chạy ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, bên ngoài vang lên giọng nói của một cô bé: “Thất Thất, đi học thôi.”
Rõ ràng là cô sống ở phía sau, nên đi về phía nam để gọi bạn bè, nhưng lần nào người ta cũng đi đến đây gọi cô bé.
Nhìn thấy đám bạn bè của con gái, con trai cũng không cô đơn chiếc bóng nữa, Mạc Như nói với Chu Minh Dũ: “Thất Thất không thích hai chiếc xe lần trước em mua, chi bằng mang ra đưa cho Mặc Đấu.”
Chế tạo ra một chiếc xe rất tinh xảo, nhưng Thất Thất lại nghĩ chạy như vậy sẽ rất ngớ ngẩn, Tiểu Bát cũng cho là rất trẻ con, hai đứa nhỏ cũng không thích chơi.
Bởi vì mua khá đắt, Mạc Như cũng không nỡ tùy tiện gây tai vạ cho bọn trẻ trong nhà, gian phòng phía nam có rất nhiều đứa trẻ, cho ai hay không cho ai, bọn chúng vừa giành giật vừa đánh, tốt hơn là không cho.
Bởi vì mua khá đắt, Mạc Như không đành lòng tùy tiện làm hại nhi tử của gia gia, trong Nanwu có rất nhiều trẻ con, ai không cho thì cướp đi đánh chết, thà rằng không cho. .