Bán được hàng ngàn cuốn hồng bảo thư và mấy ngàn huy hiệu, Mạc Như phát tài kiếm được một số tiền lớn.
Dù sao thì hiện tại không gian của cô rất lớn, không còn to như cái thùng đựng hàng ban đầu nữa, nhưng bỏ thứ gì vào vẫn phải tính toán.
Hiện tại thấy cái gì tốt thì cứ cho vào.
Vào đêm mười bày, trong lúc mọi người đang ngủ ngon thì đột nhiên vang lên tiếng còi.
“Tập hợp, tập hợp.”
Mọi người chạy đến hỏi có chuyện gì, chẳng phải còn phải lò mò huấn luyện quân sự trong đêm ư?
Chu Minh Dũ nhìn đồng hồ, chắc là ba giờ sáng, anh nói: “Phải đi gặp Mao chủ tịch rồi.”
Mọi người kích động khi nghe anh gọi, ai cũng hét to nhanh lên nhanh lên.
Mạc Như ở cùng mấy học sinh nữ, cô cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lẳng lặng cất túi ngủ vào trong không gian, mặc đồ, tắm rửa, đi vệ sinh, tổng cộng không quá năm phút đồng hồ.
Cô thu dọn đồ đạc rồi chạy ra ngoài tìm Chu Minh Dũ và Mạc Ưng Tập, hai người đã bắt đầu xếp hàng, có giải phóng quân phụ trách phân phát bánh mì, xúc xích và táo.
Mạc Như đứng giữa hai người, cô còn lấy nước cho họ uống, rồi lặng lẽ lấy trứng gà cho họ ăn.
Đợi bọn họ ăn xong, cô làm đường mạch ô mai cho mọi người giải khát, ngoại trừ thầy trò đại học tỉnh cùng đường, những học sinh cùng ở cùng huấn luyện quân sự đều có phần.
Sau khi chia xong, cô lấy máy ảnh và chụp cho cả đội trước khi họ lên đường. Trời vẫn còn chưa sáng, cô chỉ có thể nhờ vào ánh đèn flash, cô vẫn cố gắng hết sức để chụp những bức ảnh về khung cảnh xung quanh cùng các giáo viên và học sinh.
Đây là tài liệu quý giá.
Giải phóng quân phụ trách dẫn đầu đội vẫn luôn coi cô như đội tuyên truyền trường học, rất thân thiện với cô, trên đường đi còn chủ động nhắc cô địa điểm chụp ảnh thích hợp, một hồi thì bảo cô đến trước mặt, một hồi lại bảo cô ra phía sau, còn nhờ các đội ngũ anh em phối hợp cùng.
Người có vóc dáng cao cao trong giải phóng quân là Khí Vũ Hiên, Mạc Như cũng đã chụp rất nhiều hình cho anh ta, còn hỏi tên và địa chỉ, nói đến lúc đó sẽ gửi hình cho anh ta.
Trước khi đến Thiên An Môn, cô đã dùng hết điện, cũng may cô đã mua được rất nhiều pin dự phòng nhờ vào các mối quan hệ với trưởng ban Khâu, Khâu Vân, Phó Trân và xưởng trưởng Lý trước khi đến. Lần này đi tỉnh lị cũng mua rất nhiều với danh nghĩa trường học, có thể nói là dự trữ rất nhiều.
Khi họ đến quảng trường thì trời sắp sáng, thấy biển người đông nghịt, có cảm giác nước không tạt vào được. Nghe anh trai giải phóng quân dẫn đầu đội nói có tổng cộng hơn một trăm ngàn người người từ quảng trường dọc theo phố Trường An đến Điếu Ngư Đài, hơn nữa đã được mở rộng sang cả hai bên, có thể xếp hàng dài đến tận sân bay ngoại ô phía tây.
Bọn họ cũng coi như may mắn, được sắp xếp ở quảng trường.
Hàng trăm nghìn người ngồi chật kín quảng trường chờ đợi sự xuất hiện của các vị thủ tướng.
Mạc Như nghe Chu Minh Dũ nói, lần đầu tiên cũng ít người, lần thứ hai có năm trăm mấy ngàn người, lần thứ ba hơn một triệu người, sau này càng lúc càng đông lên, tổng cộng là bảy tám lần, gặp gỡ hơn mười ba triệu học sinh và quần chúng.
Sau đó, Mạc Như nghĩ lại, cảm thấy trong ấn tượng của mình chỉ có người đông như kiến, tiếng hò hét như núi lở biển động, họ còn nhìn thấy những thủ trưởng được kính trọng và yêu quý nhất bởi vì khoảng cách đứng rất gần.
Vào lúc đó, quảng trường đã trở thành một biển tiếng reo hò, các thủ trưởng sẽ từ từ đi qua phố Trường An trên những chiếc xe jeep quân dụng mui trần dưới sự hộ tống của những chiếc mô tô, sau đó chiếc xe chầm chậm chạy đến gần, tiếng hoan hô cũng dâng lên như sóng trào rồi đi đến nơi thật xa.
Các học sinh đại diện trao băng tay đỏ, các thủ tướng phát biểu... Tiếng hò reo, tiếng la hét, thực sự như ngọn núi đang vù vù.
Sau bao nhiêu năm, Mạc Như vẫn còn nhớ rất rõ cảnh tượng và tâm trạng lúc đó.
Cho dù người đời sau đánh giá thành tích và khuyết điểm như thế nào, với tư cách là một thường dân bình thường, cô đã trở về bốn mươi năm trước, cô đã gặp thủ tướng Chu kính yêu và Mao chủ tịch vĩ đại trên quảng trường Thiên An Môn, tất cả sự nhiệt tình của cô đều là xuất phát từ tận đáy lòng.
Nước mắt là thật.
Mỗi một người có mặt ở đó đều là thật.
Sự ngưỡng mộ và yêu mến mà những người bình thường dành cho các thủ trưởng, sự kính trọng xuất phát trong trái tim cũng là thật.
Vì vậy, cho dù sau này chính sách có thay đổi, cho dù có rất nhiều người tự nguyện về nông thôn rộng lớn hơn để tham gia xây dựng thì nỗi tiếc thương của người dân khi người vĩ đại qua đời vào năm 1976 là có thật.
Những người có mặt ở quảng trường dùng sự nhiệt tình đơn thuần nhất để ca ngợi và bày tỏ lòng ngưỡng mộ của mình.