Ngoài ra, còn có các bộ sưu tập của các nhà sưu tập nhân gian và tài sản tư nhân.
Mạc Như và Chu Minh Dũ đã đến một số cảnh điểm nổi tiếng để “càn quét” trước, hai người lặng lẽ cất đi những thứ dễ thấy, sau đó đợi đến khi học sinh đi thành từng nhóm thì bọn họ cũng hét to “Đã đập phá tan rồi, đánh rồi.”
Học sinh ở khắp mọi nơi, đeo băng tay đỏ và cầm cờ đỏ, có rất nhiều người không thể phân biệt được ai là ai, nghe nói đập phá tan nát rồi thì đi đến nơi khác.
Bằng cách này, cả hai cũng cứu vãn được rất nhiều cảnh điểm.
Họ cũng đến nhiều con phố khác nhau, tranh thủ ban đêm để thu dọn những tấm biển sắp bị đập phá, có một số tấm được lưu truyền từ thời nhà Minh và nhà Thanh, chủ cửa hàng không nỡ đạp phá hoặc trông chờ vào may mắn, các học sinh sẽ dạy bọn họ cách làm người.
Mạc Như giữ lại giúp bọn họ, qua một thời gian nữa trả lại cho bọn họ cũng không muộn.
Nhận được sự hướng dẫn của Chu Minh Dũ trước đó, họ cũng đã đến “thăm” nhà của một số người nổi tiếng, cũng không có cơ hội để giải thích mục đích đến của mình, coi như họ cũng là học sinh làm cách mạng, dù sao cũng không ai dám ngăn cản hoặc chống lại. Các học sinh khác gào thét tranh giành lấy, đập phá rồi đốt, nhưng họ lại lặng lẽ cất đi, sau đó Mạc Như sẽ làm dấu để đánh dấu, ký hiệu là của nhà nào rồi sau này trả lại cho bọn họ.
Bọn họ còn bám theo các đội học sinh khác, đợi sau khi bọn họ xông vào thì hai người cũng vào thu dọn đồ đạc trong lúc hỗn loạn, thứ gì tốt thì lấy đi, còn thứ gì xấu thì để cho bọn họ đập phá trút giận.
Nhất là những món đồ cổ, thư pháp và hội họa, sách vở, trang phục kịch, đồ trang sức... đều được cất đi mỗi khi có cơ hội.
Ngay cả một số đồ nội thất cổ Mạc Như cũng lợi dụng lúc hỗn loạn và trời tối cất đi, sau đó chủ nhà ngạc nhiên như thể nhìn thấy một ma sau khi họ rời đi, vì các học sinh không mang nổi những vật dụng đó, nên họ thường dùng rìu chặt nó. Nhưng họ không thấy rác đâu, cũng không thấy bị đốt, vậy thì đi đâu rồi?
Rất nhiều người gặp nhau phát hiện ra điều này, nhưng không thể tìm ra lý do tại sao.
Họ thường là một số phần tử trí thức, học giả lớn, đọc sách nhiều, có bộ óc lớn, hay nghĩ đến những chuyện kỳ quái hay những mê tín thời phong kiến.
Cuối cùng tất cả đều: ... Đừng nói ra, cảm giác như là đang bảo vệ tài sản.
Dù cũng bị mất nhưng đối với họ, được cất giữ đàng hoàng khác với bị ném xuống đất, bị giẫm đạp và đốt cháy.
Nhất là những người yêu thích thư pháp và hội họa, khi nhìn thấy những thứ mình yêu thích bị xé nát, họ thà giao chúng cho người có thể bảo vệ cẩn thận.
Thậm chí có người còn lặng lẽ nghe ngóng, phải gửi cho ai, gửi đến đâu… ai cũng mong cục cưng của mình có thể trốn thoát được, cho dù có nở hoa rực rỡ trong tay người khác, miễn là được bình yên vô sự, mọi chuyện đều tốt.
Đêm nay, Mạc Như và Chu Minh Dũ rời khỏi sân của một danh nhân và đi đến một nơi vắng vẻ, Mạc Như kéo tay áo Chu Minh Du dừng lại.
Cơ thể cô khẽ run rẩy.
Chu Minh Dũ như cảm nhận được cô, anh lập tức ôm chặt, ân cần hỏi: “Sao thế?”
Mạc Như đau lòng nói: “Minh Dũ, không gian đầy rồi.”
Không gian to lớn như thế cũng đầy rồi...
Nhưng vẫn còn rất nhiều nơi vẫn chưa đi, vẫn còn rất nhiều văn vật và đồ cổ vẫn chưa được bảo vệ.
Chu Minh Dũ suy nghĩ giây lát: “Hay là chúng ta tìm một nơi nào đó, cất những vật to trước.”
Nói là cất, nhưng lúc này có thể cất ở đâu? Các học sinh đó chỗ nào cũng nhúng tay vào, góc yên tĩnh cũng có thể lôi ra đập phá.
Tâm trạng Mạc Như rất suy sụp, cô rất muốn làm càng nhiều việc hơn nữa.
Chu Minh Dũ ôm chặt và an ủi cô: “Đừng tạo áo lực cho mình nhiều quá, chúng ta chỉ cần làm những việc trong khả năng cho phép, không phải là giải cứu cả thế giới.”
Không ai có thể làm chúa cứu thế, họ cũng chưa bao giờ coi mình là vị chúa cứu thế, anh cũng không thể tạo áp lực tâm lý quá lớn cho Mạc Như, họ chỉ cần làm những gì nằm trong khả năng cho phép là được rồi.
Mạc Như gật đầu: “Em biết, chỉ là... chà, không sao, chúng ta quay về nhà khách đi.” Mặc dù nói như thế, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng và buồn bã.
Trong khoảng thời gian này, họ đã thay đổi địa điểm nhiều lần, hiện tại sống trong một nhà khách ở khu phố cổ chỉ là để thuận tiện thu thập các vật phẩm khác nhau.
Dù họ sớm đã nói chỉ làm được những gì trong khả năng cho phép, nhưng nhìn thấy bao người khổ cực, biết bao nhiêu sách vở dày công sưu tầm của bao thế hệ bị đập phá, cô vẫn không khỏi xót xa và chỉ muốn muốn cất hết đi.
...
Khi đi qua một con hẻm, nghe thấy tiếng đánh bóng bàn, tiếng khóc của đứa trẻ, cả hai lặng lẽ đi đến xem.