Phó Trân không hợp với cô ta, đã cãi nhau vài lần, Trần Hồng Mai lấy cớ gia đình không cho ở, đưa con về nhà mẹ đẻ.
Nói thật, Phó Dung cũng chưa từng lung lay, cho rằng chị dâu hai có lẽ nói đúng.
Hiện tại nhìn thấy hai người chủ động tìm đến nhà, Phó Dung chợt thấy kích động, xấu hổ với những suy nghĩ trước đây của mình, vành mắt đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã.
Mẹ Khâu ở trong nhà nghe thấy tiếng động, hỏi: “Ai đấy?”
Phó Dung vội quệt đi nước mắt, mời bọn họ vào trong.
Cả hai đi vào nhà, đưa đồ cho Phó Dung và chào hỏi mẹ Khâu.
Mẹ Khâu đổ bệnh vì tức giận, nằm nghiêng trên giường, thấy bọn họ đến, đôi mắt chợt sáng rực, cười nói: “Tôi biết là hai người sẽ đến mà.”
Mạc Như cười nói: “Sao có thể không đến được, chẳng phải bác hay nói chúng ta qua lại như người thân hay sao?”
Cô quan tâm hỏi mẹ Khâu có sao không, đã đi bệnh viện khám chưa.
Mẹ Khâu xua tay: “Tôi không sao, tôi giả bộ thôi, để tránh mấy cái thư chết tiệt đó suốt ngày đến quấy rối. Tôi nói các người còn đến làm loạn nữa thì bà đây sẽ chết cho các người coi, có làm ma cũng không buông tha các người đâu, cô đoán xem như thế nào?”
Mạc Như phối hợp hỏi như thế nào.
“Mấy thằng chết tiệt đó, miệng thì nói cái gì mà quét sạch yêu ma quỷ quái, tôi vừa nói biến thành ma cũng không buông tha thì ai nấy cũng bỏ chạy thục mạng, ha ha.”
Miệng thì nói mình giả vờ, nói xong lại ho sặc sụa, đôi mắt thì sung đỏ, nhìn là biết đã khóc rồi.
Mạc Như vội vỗ nhẹ lưng và khen bà ta “Bác giỏi thật, Lượng Lượng đâu ạ?” Cô ngoáy đầu nhìn, sao không nhìn thấy Lượng Lượng đâu cả, trường học cũng nghỉ rồi, cậu ta là học sinh nên chắc phải ở nhà.
Mẹ Khâu thở dài, chỉ sang nhà bên cạnh.
Chu Minh Dũ đi đến đẩy cửa vào, thấy Lượng Lượng ngồi thẫn thờ một mình ở trước bàn.
Nghe thấy có người đẩy cửa, cậu ta quay đầu lại nhìn, ánh mắt đầy phòng bị, thoạt nhìn đã biết đang khiếp sợ rồi.
Phó Dung ở phía sau nói nhỏ: “Nó đang hoảng hốt, đã mấy ngày không nói gì rồi, hai hôm nay đỡ hơn chút.”
Vào ngày xảy ra chuyện, Lượng Lượng đến sân ủy ban tỉnh chơi với ông nội, rồi một nhóm người phái tạo phản xông vào cơ quan, đập phá và đánh nhau một hồi, thủ đoạn rất dã man. Lúc đó có một lãnh đạo nói vài câu, bị đập dưới nền rất mạnh, máu chảy khắp đầu, bị đánh đến chết.
Lượng Lượng hoảng sợ.
Cậu ta nhìn thấy Chu Minh Dũ dường như đang đi đến, cả người lập tức căng thẳng, bộ dạng như thể lúc nào cũng muốn bỏ chạy.
Chu Minh Dũ không đi vào mà chỉ đứng ngoài cửa.
Mạc Như cũng ở ngoài cửa, nở nụ cười và vẫy tay với Lượng Lượng: “Lượng Lượng, là dì đây, Thất Thất với Tiểu Bát rất nhớ cháu, muốn cháu đến nhà dì chơi. Chỗ dì giờ vui lắm, ban đêm bắt ve sầu, ban ngày đi bắt ve, còn có thể câu cá, bắt chim. Những quả táo xanh trong vườn có vị chua ngọt, ngon lắm. Đúng rồi, thôn của dì còn làm theo một vài chiếc thuyền gỗ nhỏ, có thể xuôi dòng hái hạt sen, lắc lư rất vui, còn có thể nhảy xuống sông tắm và nhặt trứng vịt…”
Cô nói chậm rãi, đôi mắt im lặng ban đầu của Lượng Lượng bắt đầu sáng rực lên, nhưng cũng không nói gì.
Mạc Như cũng không gấp gáp: “Thất Thất còn nói mời cháu đến xem con gà mái đẻ trứng hai lòng đỏ, có một con gà mái rất lợi hại, mỗi ngày đẻ một quả trứng, mỗi một quả trứng đều có hai lòng đỏ, cháu thấy lợi hại chưa?”
Lượng Lượng vô thức trả lời một câu: “Lợi hại”, mặc dù giọng nói rất nhỏ nhưng cũng đã có tiến bộ rồi.
Mạc Như cười, không nói gì thêm, cô quay người trò chuyện với Phó Dung và mẹ Khâu, hỏi Khâu Vân có phải đi làm rồi không, bọn họ muốn đi tìm Khâu Lỗi.
Phó Dung sợ Lượng Lượng nghe thấy nên nói nhỏ với hai người, mặc dù Khâu Vân chỉ là giám đốc của cửa hàng bách hóa nhưng cũng bị ảnh hưởng, chủ nhiệm ban đầu bị giành quyền, Khâu Vân cũng bị liên lụy.
Tuy nhiên, do người ngoài không hiểu chuyện của cửa hàng bách hóa nên Khâu Vân phải phụ trách để duy trì hoạt động bình thường, thậm chí vì chủ nhiệm bị cách chức, anh ta phải làm công việc của chủ nhiệm, bận rộn hơn trước nhiều.
Tất nhiên, ngoài công việc, anh ta còn phải thường xuyên bị đánh đập, bị kiểm tra, báo cáo…
Về phần Khâu Lỗi thì không sao, anh ta không phải là cán bộ mà chỉ là một đội trưởng nhỏ, cho dù làm không việc chính đáng thì anh ta cũng quen biết những người không làm việc chính đáng.
Khi phe giành quyền nổi dậy, anh ta cũng trà trộn vào trong.
Hôm qua có tin phe giành quyền của ủy ban khu vực đã bắt phó bí thư, Phó Trân và anh hai muốn đến đó nhưng bị ngăn lại không chọ tự ý rời khỏi huyện lị, nếu không thì sẽ bị trừng phạt như kẻ phản cách mạng. Vậy nên Khâu Lỗi đã xung phong đến khu vực thay bọn họ, hiện tại vẫn chưa có tin tức gì.
Chức vụ đại đội trưởng cục công an của anh hai Phó cũng bị tước rồi, hiện đang bị giam giữ tại cục công an cùng cục trưởng, bị đánh đập và kiểm điểm, không được về nhà.