Các thanh niên tri thức tự cho người đến, tự mình đến ư?
Tất nhiên là không chịu.
Vì vậy, trong phút chốc, hầu hết mọi người đã bình tĩnh lại, chỉ có một số người tin vào con đường không chính đáng là vẫn không chịu bỏ cuộc.
Thu hoạch vụ thu không dễ dàng, mặc dù những thanh niên tri thức kia nghiến răng nghiến lợi, nhưng rất nhiều người vẫn không kiên trì được. Dù sao thì công việc đồng áng là cả một quá trình bền bỉ và rèn luyện lâu dài, nếu không dãi nắng dầm mưa, nếu tay chân không nổi mụn nước biến thành chai sần thì sẽ không bao giờ làm quen công việc đồng áng này.
Quá trình mụn nước biến thành nốt chai rất đau đớn, hầu hết mọi người thực sự không thể chịu đựng được, nhất là là những cô gái có làn da mỏng manh và thịt mềm.
Không tặng quà được, điều này khiến họ thấy rất buồn phiền, thậm chí có người còn hối hận khi đến với đại đội Tiên Phong.
Bởi nếu đi các đại đội khác thì có thể giảm bớt lao động bằng cách đi cửa sau, nhưng hiện tại ở đại đội Tiên Phong thì đường này bị chặn không đi được.
Vậy nên, có người có ý định khác.
……
Mấy hôm nay Phó Trân cùng Mạc Như đi nhặt bông, các học sinh cũng nghỉ học mùa thu nên cùng các giáo viên giúp vần công, nếu không làm được những việc nặng thì có thể làm những việc nhẹ như giúp nhặt bông, lột vỏ bắp, hái đậu phộng.
Mặc dù có sức mạnh không gian lợi hại, nhưng Mạc Như cũng rất tiết chế, dù sao thì hiện tại có rất nhiều người thông minh đến thôn ở, không thể để người khác nhìn ra manh mối.
Tất nhiên, tốc độ cô nhặt bông nhanh gấp mấy lần người khác.
Đã gần trưa, họ tan làm về nhà và nấu ăn.
Phó Trân giúp Mạc Như bỏ bông vào túi hoa, cười nói: “Đại đội có một người như cô đúng là kiếm được món hời lớn rồi.”
Một mình Mạc Như làm công việc của mấy người, nhờ cô mà bông của đại đội năm nào cũng đạt năng suất cao, xã viên cũng được chia bông.
Mạc Như cười nói: “Hiện tại họ đối xử tốt với tôi, biết ơn nên tôi cũng rất thoải mái”.
Cả hai nói cười với nhau, vác túi hoa lên xe, còn có hai phụ nữ khác đi cùng, kéo xe chở đất đến đại đội nộp bông và cân.
Mạc Như và Phó Trân đạp xe về, dọc đường Phó Trân nói: “Dạo này có phải có người đến nhà cô tặng quà không?”
Mạc Như cười: “Có mấy người, đội trưởng la mắng hết, không ai dám đến nữa.”
Phó Trân: “Những người này luôn làm đặc thù, ồ… đúng rồi, nghe nói còn có người đi cửa sau với Chu Thanh Liêm.”
Mạc Như lắc đầu: “Đâu có. Họ tìm chú tôi làm gì? Chú ấy chỉ lái máy cày, lại không thể sắp xếp công việc của đội sản xuất và công xưởng.”
“Vậy thì ai mà biết được, có thể là họ cho rằng Chu Thanh Liêm và Chu Bồi Cơ dù không phải là cán bộ, nhưng cũng có thể phát biểu ở trong đội.”
Thành phần cán bộ của đại đội Tiên Phong hơi khác so với các đại đội khác, chủ yếu là do hai chiến sĩ thi đua và một số công xưởng.
Các đại đội khác đều là các nhóm bí thư chi bộ đại đội, đại đội trưởng, kế toán đại đội, chủ nhiệm phụ nữ, chủ nhiệm bảo an, thủ kho, đội trưởng sản xuất, kế toán, thủ kho, nhân viên chăn nuôi. Số lượng người tùy thuộc vào số lượng xã viên sắp xếp, đại đội thường có sáu bảy cán bộ, nhiều không quá mười người, đội sản xuất thường chỉ có năm sáu cán bộ.
Người có thể sắp xếp công việc là đội trưởng, người giám sát công việc là đội phó và đội trưởng…Người chịu trách nhiệm phân chia tài sản là kế toán, người chịu trách nhiệm chấm công là người tính điểm. Có người sắp xếp cán bộ, nói đội trưởng giở trò lưu manh, kế toán dùng bút nguệch ngoạc, người tính điểm viết ẩu, đều có thể ảnh hưởng đến lợi ích của các xã viên.
Còn mối quan hệ ở nông thôn cũng rắc rối phức tạp, về cơ bản đều người thân quanh quẩn, cán bộ cũng có tiếng nói chung.
Sắp xếp một công việc nhẹ nhàng, ghi thêm hai điểm công tác ngày, thêm hàng chục cân khi chia lương thực và rau quả… Đây đều là những việc rất dễ làm.
Có người muốn lợi dụng sơ hở.
Nhất là những nữ thanh niên tri thức có sức lực yếu, không thể làm việc nổi, lại không thể nào đổi công.
Nhưng cán bộ của đại đội Tiên Phong vốn ít hơn các đại đội khác, đây cũng là bọn họ không muốn tăng thêm gánh nặng cho các xã viên.
Bí thư đại đội, đại đội trưởng, đội trưởng và những người khác, mười lăm điểm công tác mọt ngày, nhiều hơn một nửa so với các xã viên, thậm chí bí thư đại độic còn có thể thoát ly sản xuất một nửa, thực tế thì thoát ly sản xuất toàn bộ, dù sao Trương Căn Phát không họp hành cũng có thể đến công xã trong huyện dạo quanh nói là họp để tránh lao động.
Cũng như các cán bộ khác, không thoát ly sản xuất đều phải tham gia lao động, nhưng điểm công tác nhiều hơn xã viên.
Ngoài ra, hai chiến sĩ thi đua của đại đội Tiên Phong, Chu Minh Dũ và Mạc Như là sự tồn tại đặc thù, mặc dù không đảm đương làm cán bộ gì, nhưng địa vị của họ trong đại đội lại không ai có thể thay thế được.