Thậm chí bọn họ có uy tín cao nhất trong đại đội Tiên Phong, có thể nói là người tâm phúc của các xã viên, chỉ cần có họ trấn thủ thì các xã viên lại cảm thấy có lối thoát.
Mặc dù nghề phụ của đại đội Tiên Phong là toàn thể ủy ban cách mạng đại đội phụ trách, thực tế do hai người họ quyết định. Chu Minh Dũ quản lý xưởng làm giấy và lò gạch, còn Mạc Như quản lý trại nuôi trồng, vườn cây ăn quả, ao cá… mọi người đều ngầm thừa nhận. Chu Thành Chí sẽ không tùy ý sắp xếp chuyện gì, ông cũng không biết thêm người giúp vần công.
Vậy nên có tìm Chu Thanh Liêm hay Chu Bồi Cơ cũng vô ích, thậm chí tìm Chu Ngọc Trung, Chu Thành Tín cũng vô ích, cho dù tìm Chu Thành Nhân cũng vô ích.
Các ông cụ đều bị Chu Thành Chí đánh, đừng hòng có ai mong đi cửa sau nhờ Minh Dũ và Mạc Như sắp xếp coog việc. Nếu có bất kỳ nhu cầu và sự sắp xếp nào thì chiến sĩ thi đua sẽ sắp xếp, ngay cả Giả Huệ Phương cũng có thể dùng thì sao lại không dùng họ? Bất cứ ai đáp ứng yêu cầu đều có thể được chọn, chỉ cần làm tốt công việc mình được phân công là được.
Những người đến đại đội Tiên Phong đều biết, Phó Trân cũng không ngoại lệ, cô ấy cho rằng những thanh niên tri thức đầu óc nhanh nhẹn chắc chắn càng hiểu rõ hơn.
Khi đi đến bờ sông phía tây, Mạc Như dẫn Phó Trân đến vườn cây ăn quả.
Vườn cây ăn trái bạt ngàn ấy trải dài ngút tầm mắt, lúc này là lúc táo, lựu, sơn tra, quả hồng nối tiếp nhau chín rộ. Các xã viên phụ trách thu hoạch trái cây trong vườn đang bận rộn hái những quả ngon nhất mỗi ngày và đặt chúng vào chiếc giỏ đan bằng bông cỏ lau, đến lúc đó mỗi giỏ sẽ được giao cho hợp tác xã.
Phần còn lại đại đội mình mới có thể để giữ lại.
Có Mạc Như chăm sóc, vườn cây ăn quả không có sâu bọ, cây nào cũng mọng nước, mọi người đều rất hài lòng.
Mạc Như hái một giỏ nhỏ trái cây các loại, nhờ Phó Trân mang về ăn cùng các giáo viên và bác sĩ.
Phó Trân thấy có một nữ thanh niên tri thức trong vườn cây ăn quả đang cùng người khác hái lựu, cô ta có dáng người mảnh khảnh, làn da trắng nõn nhưng dạo này da mặt hơi ngăm đen, tuy không phải là đẹp nhất nhưng cô ta như hoa ở độ tuổi mười bảy mười tám, khiến người ta thấy động lòng.
Cô ấy nói với Mạc Như: “Năm đó, lần đầu cô đến bệnh viện chúng tôi bán trứng gà cũng mười sáu mười bảy tuổi phải không?”
Mạc Như suy nghĩ giây lát: “Mười sáu tuổi.”
Nghiệp chướng, hồi đó tôi vẫn còn chình ình cái bụng.
Cũng may cô có không gian che chở, nếu không thì cô có thể không thể sinh con ra được an toàn.
Phó Trân lại nhìn nữ thanh niên tri thức kia: “Hồi đó cô quả thật xinh đẹp, mơn mở, xinh đpẹ hơn bọn họ nhiều.”
Mạc Như cười nói: “Chớp mắt tôi đã hơn ba mươi rồi, chà, thời gian không buông tha cho ai.” Cô nhìn những nữ thanh niên tri thức ở phía kia: “Bọn họ không ra đồng được, nhưng có thể chăm sóc vườn cây ăn quả, nói gì bọn họ cũng hiểu, lại không cần tốn nhiều sức.”
Cô đã bỏ qua công việc nặng nhọc nhất là phun thuốc trừ sâu.
“Là cô bảo bọn họ đến sao?”
“Anh Út Năm nói các nữ thanh niên tri thức ra đồng không làm được việc gì, lãn công chậm trễ công việc, nên thay đổi công việc phù hợp với bọn họ.Tôi nghĩ rằng những người trong trại chăn nuôi đều là những người dày dặn kinh nghiệm, các xã viên vốn không có khả năng làm việc nặng nên không cần phải đổi người, vườn cây ăn quả có rất nhiều việc vặt nên để họ đến cũng không tệ.”
Phó Trân lại nhìn nữ thanh niên tri thức kia, hỏi Mạc Như: “Cô ta tên là gì?”
Mạc Như nhìn về phía tay cô ấy đang chỉ: “Hình như là Đồng Quế Quyên.”
Đồng Quế Quyên từ Thanh Thị đến vùng nông thôn, đi cùng cô ta còn có một người tên là Đường Vi, hai người này khá xuất sắc, vừa đẹp lại vừa học giỏi. Cô còn bàn bạc với Chu Minh Dũ có nên tuyển một số người làm giáo viên tiểu học. Hiện tại các giáo viên đều là đàn ông và giáo viên lớn tuổi, cảm thấy rằng họ quá thận trọng, không đủ sức sống.
Nhưng những thanh niên tri thức này dù sao cũng còn trẻ, đã trải qua một số con sóng, đang lúc mắc chứng ảo tưởng giai đoạn cuối, Chu Minh Dũ không thể tin tưởng bọn họ, cho rằng vẫn cần phải quan sát, hai năm nữa họ trầm xuống rồi tính tiếp.
Cô thấy Phó Trân cứ nhìn chằm chằm Đồng Quế Quyên, cười nói: “Sao thế, có vấn đề gì sao?”
Phó Trân: “Tôi biết mấy hôm trước cô ta tìm người này người kia, rất giỏi nhảy, còn bị đội trưởng nói, không ngờ để cô ta thành công rồi.”
Cô ấy nói với Mạc Như một số chuyện mà các giáo viên đã nói riêng với nhau.
Các nữ thanh niên tri thức đều có mục tiêu của mình, có người đi tìm Chu Thanh Liêm, có người tìm Chu Bồi Cơ, có người tìm Chu Minh Quốc, Chu Minh Thanh, Chu Minh Duy và những người khác, bởi vì tìm các ông cụ cũng không làm được gì. Các ông cụ bị Chu Thành Chí đánh thành tấm tôn, mặc kệ bọn họ, họ phải tốn công sức với những người đàn ông trẻ.