Liễu Hồng Kỳ nói: “Nếu như... thực sự có thể quay về thì có phải là đi theo ba không? Nam thanh niên tri thức dẫn gia đình quay về, còn nữ thanh niên tri thức ở lại đây.”
Tương Ngọc Đình lắc đầu: “Phải để nam thanh niên tri thức dẫn theo gia đình vào thành phố, còn nữ thanh niên tri thức ở lại đây, vậy thì nữ thanh niên tri thức sẽ kháng nghị, như thế không công bằng.”
Mặc dù có rất nhiều chuyện không công bằng nhưng không thể có sự không công bằng rõ ràng như thế.
“Tôi nghĩ rằng nếu có quay về thì chắc chắn nam nữ đều quay về. Nhưng người nhà vào thành phố sẽ không dễ dàng, cần phải là một chức vụ nhất định, sĩ quan và cán bộ đơn vị cũng như nhau.”
Liễu Hồng Kỳ cũng hiểu khi nghe Tương Ngọc Đình nói như thế, nghe nói những lần này có tổng cộng có hàng triệu đến hàng chục triệu thanh niên tri thức về nông thôn, đến lúc đó đều quay về thành phố, sau đó lại dẫn về gấp đôi số nhân khẩu thì chắc chắn không được.
Thành phố cũng không tiếp nhận nhiều nhân khẩu như thế, hơn nữa nếu số người nông thôn đi nhiều như thế thì ai sẽ cày ruộng?
Vậy nên khách quan mà nói, có lẽ thanh niên tri thức quay về thành phố thì gia đình tan nát.
Họ chưa bao giờ nghĩ rằng nếu thanh niên tri thức có cơ hội trở lại thành phố thì vẫn sẽ cam tâm tình nguyện ở lại nông thôn, cho dù có thì cũng chỉ là thiểu số, còn đa số thì nhất quyết có từ bỏ gia đình cũng phải quay về.
Dù sao đối với bọn họ mà nói, về nông thôn là xấu hổ, là đau khổ, gia đình ở nông thôn cũng là nơi dừng chân tạm bợ, một khi có cơ hội bay về thì sao có thể còn mang theo vết sẹo này?
Chắc chắn sẽ không.
Vậy thì cần những người cán bộ như họ phải lo trước tính sau.
Bọn họ nhìn về phía Chu Minh Dũ, cho rằng chàng trai này từng đi thủ đô nên cũng trải nhiều sự đời, nói không chừng cũng thăm dò một số tin tức mà bọn họ không có.
“Minh Dũ, nếu anh biết điều gì thì cũng đừng có giấu, dù sao chúng tôi cũng không phải là người ngoài.”
Bọn họ thực sự không coi Chu Minh Dũ là người ngoài, lần này hai người không bị đánh đổ, tiếp tục đảm nhiệm các chức vụ quan trọng ở ủy ban cách mạng, rất nhiều mức độ là nhờ có sự giúp đỡ của Chu Minh Dũ.
Chu Minh Dũ nói: “Hai chủ nhệm, tôi đoán chừng tám chín năm hay mười năm gì đó, nếu về thành phố thì nhất định cũng đến từ đâu thì về lại đó, một gia đình hình thành ở nông thôn không thể nào đi theo được. Đến lúc đó, có lẽ sẽ có nhiều gia đình tan vỡ, thực sự không đẹp lắm. Hay là chúng ta đưa ra quy định, các thanh niên tri thức được tự do kết hôn, chúng ta không quan tâm, nhưng nếu thanh niên tri thức kết hôn với xã viên hì phải ký giấy cam đoan, cam kết sau này nếu có thể về thành phố thì cũng phải ở lại nông thôn, không được làm ra những chuyện như bỏ rơi gia đình.”
Ý tưởng của anh thực ra là gián tiếp mang lại hy vọng cho tri thức thanh niên.
Dù sao những thanh niên tri thức hiện tại đều tuyệt vọng, cảm thấy không còn cơ hội quay về thành phố, họ là một thế hệ bị bỏ rơi, đến chết cũng chưa chắc đã quay về được.
Rất nhiều người ‘vò đã mẻ lại sứt’, hoặc sẽ chọn lập gia đình để có thể sống thoải mái ở đây và có người chăm sóc bản thân.
Nhưng một khi cơ hội đến, họ sẽ từ bỏ gia đình và ra đi không chút do dự.
Nếu có một tia hy vọng, cho dù là mong manh thì cũng có thể ủng hộ họ, làm họ tin tưởng rằng có thể quay về thành phố.
Đây có thể coi như tiêm ngừa trước, nếu biết khoảng mười năm nữa có thể về thành phố mà vẫn muốn ở lại nông thôn kết hôn với kết hôn thì nhất định phải chuẩn bị trước sau này không được tùy tiện bỏ rơi gia đình.
Nếu không thì cũng thể quay về thành phố được.
Dù sao thủ tục quay về thành phố đều là những đại đội, công xã muốn tham gia sản xuất giúp làm thủ tục, nếu công xã và đại đội không đóng dấu thì không ai quay về được.
Không đóng dấu có nghĩa là mỗi quan hệ cuộc sống và lương thực dầu không thay đổi được, quay về chính là dân lưu lạc.
Lời hay lời thô tục đều phải nói trước, như thế thì mọi người đều trong lòng hiểu rõ.
Hai người cảm thấy Chu Minh Dũ nói rất có lý, không có quy định nhất định phải về thành phố chờ đợi, các người nói như vậy có phải là không hay lắm.
Liễu Hồng Kỳ cũng không quản nhiều: “Chúng tôi cũng không nói là quy định của bên trên, đó là quy định của công xã chúng tôi, hoặc là không kết hôn với xã viên, hoặc là sau kết hôn đừng nghĩ đến việc bỏ gia đình để quay về thành phố.”
Hôn nhân đổ vỡ, ly hôn và chuyện này không giống nhau, nếu động cơ của bạn ngay từ đầu đã không trong sáng, lợi dụng người khác để kết hôn thì đến lúc đó đừng có nói người ta không đóng dấu cho anh, không cho về thành phố. Ly hôn cũng được, dù sao các xã viên ly hôn ở lại nông thôn cũng không thể bay đi nơi khác, phải tiếp tục làm việc trong đại đội.