Động vật nhỏ ở hai bên đường cũng đều ẩn mình, sợ bị bắt được không giữ được mạng.
Trong màn đêm chó ở thôn làng gần đó nghe thấy có động tĩnh sủa vang lên, ngay lập tức chính là tiếng sủa vang lên từng đợt của các con chó.
Thôi Kiến Quân không ngừng hối thúc nói, “Nhanh lên, nhanh lên, đừng để anh ta nhận được thông tin chạy mất!”
Thôi Công Nguyên nói rằng Chu Minh Dũ cực kỳ gian xảo, tuy rằng bọn họ hành động nhanh chóng kín đáo, khó tránh có người sẽ lén lén đi đưa thư cho Chu Minh Dũ, vậy nên bọn họ không chỉ cần phải bắt thích khách trong đêm, còn phải tiến nhanh về phía trước.
Lúc bọn họ sắp đến thôn nhà họ Chu, phía xa xa lại có ánh đèn sáng sáng chiếu đến từ xa.
Thôi Kiến Quân ngay lập tức biết đây là đèn pha của xe depp, đúng thật, rất nhanh là nghe thấy tiếng động cơ của xe depp chạy trên đường làng dưới quê.
Lính thông tin liên lạc phụ trách dẫn đội ngay lập tức báo cáo với Thôi Kiến Quân, “Tiểu đội trưởng, phía trước có động tĩnh.”
Thôi Kiến Quân giơ một dấu tay, ngỏ ý hàng bộ binh ngừng tiến về phía trước, đồng thời dàn trận phòng thủ, cử lính thông tin liên lạc đi hỏi đối phương.
Thời buổi này ở dưới quê không có xe depp, xe depp chắc chắn đến từ quân đội, rốt cuộc là của doanh trại nào, thì phải hỏi rõ ràng.
Thông thường mà nói, bọn họ thực hiện nhiệm vụ, người khác sẽ không ngăn cản, vậy nên ông ta hoàn toàn không hề lo lắng.
Người lính thông tin liên lạc kia chạy bộ lên trên, bị đèn pha của xe depp chiếu đến mức không mở mắt ra được, nhưng mà được ngồi xe đều là cấp sĩ quan, vậy nên anh ta cũng không suy nghĩ nhiều, “Tạch” Một cái đứng nghiêm chào.
Lúc này cửa xe depp mở ra, bước xuống hai người sĩ quan, người lính thông tin liên lạc đang định mở lời tự báo tên doanh trại của mình hỏi số hiệu của đối phương, nhưng lại nghe một người giọng vang rõ hỏi: “Các cậu là lính của ủy viên Đàm đúng không?”
Người lính thông tin liên lạc ngây người ra, anh ta lắc đầu, “Chúng tôi là chủ nhiệm Thôi đảng ủy cách mạng huyện Cao Tấn…”
Chưa chờ anh ta nói hết, người đó la hét lên nói: “Kêu sĩ quan dẫn đội của các cậu chạy bộ lên trên!” Cái gì mà chủ nhiệm hội đảng ủy cách mạng, nửa đêm cử lính của một tiểu đội xuống dưới quê làm gì chứ, rõ ràng là đang quấy rối trật tự an ninh mà.
Người lính thông tin liên lạc tuân thủ theo tiềm thức, vội chạy về báo cáo với Thôi Kiến Quân, đổi Thôi Kiến Quân qua đó.
…
Trên đường đi, Mạc Ứng Đường và vài thuộc hạ thay nhau lái xe, ra khỏi đường cái chạy vào đường nhỏ thì đích thân cậu ta lái xe, tránh để người khác đi nhầm đường.
Cậu ta nằm trên vô lăng nhìn ba người phía trước xe, nghe thấy người kia tự nói tên mình là Thôi Kiến Quân, ánh mắt cậu ta bất giác trở nên lạnh lùng.
Đêm hôm khuya khoắt như vậy hai người bọn họ không đi ngủ, chạy đến thôn nhà họ Chu này làm gì chứ?
Rất nhanh, lính cảnh vệ và lính thông tin liên lạc của cậu ta đã hỏi ra lời thật, cho dù Thôi Kiến Quân còn muốn che giấu nói rằng có nhiệm vụ đi tuần, nhưng mà không chịu được sự tra khảo của người chuyên nghiệp, thành thật nói ra bọn họ đến bắt trung đoàn trưởng Chu Minh Dũ của trung đoàn Tiên Phong, nói là có thư nặc danh báo cáo anh ấy là người phản cách mạng!
Nghe lời như vậy, Mạc Ứng Đường nắm chặt nắm tay.
Lính hậu cần ở vị trí ghế phụ cười khinh một tiếng: “Đại ca à, mấy tên hèn nhát chưa từng lên tiền tuyến chỉ biết ở phía sau ức hiếp dân thường, tệ thật! Đồ tôi! Một mình em là có thể hạ gục hết bọn họ!”
Mặc Ứng Đường thả lỏng nắm tay ra, ngón tay dài gõ trên vô lăng, cắm hướng về phía ngoài gật một cái, ngỏ ý cậu ta lên.
Lính hậu cần nhìn cậu ta, rồi nhìn về phía trước, “Đại ca à, lên thật sao?”
Mạc Ứng Đường nhếch mày, “Đừng làm mất mặt anh”
“Dạ vâng!” Lính hậu cần vui mừng đẩy cửa xông xuống dưới, đi theo đại ca cậu ta toàn bị cười nhạo, lần nào cũng chỉ hóng hớt không có cơ hội động tay động chân.
Nhưng mà ở bộ tập huấn, thành tích của cậu ta cũng là giỏi và khá được chứ!
Đừng nói một mình đại ca có thể hạ gục hết đám người, cậu ta cũng làm được mà!
Kết quả là cậu ta vừa mới bước qua, bèn nhìn thấy tiểu đội trưởng đứng đầu kia “Tạch” một cái đứng nghiêm chào, rồi lùi về sau, quay người chạy mất.
Đi rồi…
Sao nói rằng muốn đánh nhau, một mình cậu ta hạ gục hết một tiểu đội bọn họ mà?
“Ê, sao để bọn họ đi rồi?” Cậu ta hạ giọng xuống, “Đại ca kêu em…”, cậu ta làm động tác vài cái.
Lính cảnh vệ một tay nắm lấy cánh tay cậu ta, xách cậu ta quay người lại, “Cậu mà đánh thương bọn họ, chúng ta khó giải thích, không được ỷ mạnh hiếp yếu.”
Lính hậu cần không vùng khỏi bàn tay sắt của lính cảnh vệ được, cười nhe răng, “Thì ra trong lòng của anh, em lợi hại như vậy à!”