Lính thông tin liên lạc cũng cười nói: “Cho bọn họ một con đường sống, tránh để bị cậu đánh đến mức la lối om sòm mất hình tượng quân đội chúng ta, chúng ta là người một nhà, không phải là kẻ thù.”
Lính hậu cần ngay lập tức tràn trề tự tin, cười hề hề, chạy về, “Đại ca à, chúng ta sẽ đến thôn nhà họ Chu đúng không?”
Mạc Ứng Đường nhìn một chút thôn làng đang ngủ say trong màn đêm, bình thường nói: “Đêm hôm thì không làm phiền người dân nữa, đến huyện họp mặt với ủy viên Đàm đi.”
Bọn họ lái xe depp vù đi mất, để mấy người Thôi Kiên Quân ở phía sau hít bụi đầy mặt.
Thôi Kiến Quân không dễ kích thích như Thôi Công nguyên, sau khi nghe nói đối hương là thuộc hạ của ủy viên Đàm phụ trách chỉnh đốn công việc của các hội cách mạng huyện và khu vực do quân sự khu vực tỉnh cử xuống, ngay lập anh ta quyết định không gây xung đột, ngay lập tức về nói rõ tình hình với ba rồi tính toán tiếp.
…
Bởi vì tác dụng của không gian, thính giác của Mạc Như tốt hơn bình thường, cho dù là trong giấc ngủ có tiếng động gì đặc biệt cô cũng phát giác ra được.
Lúc nửa đêm dường như cô có nghe thấy tiếng xe, tiếng chó sủa, nghe kỹ lại không nghe thấy gì nữa, cô cũng không để tâm.
Ngày hôm sau gần 7 giờ rưỡi, gần qua tết mọi người đều thả lỏng nhẹ nhàng, không cần phải dậy sớm.
Mạc Như chuẩn bị bữa ăn sáng, Chu Minh Dũ quét dọn lại sân nhà một chút, Thất Thất và Tiểu Bát thì rửa mặt đánh răng, bọn nó phải đi bán hàng rong.
Tuy rằng những cán bộ nhỏ kiếm chuyện ở trung đoàn Tiên Phong đã bị bắt đi, nhưng mà chợ phiên dưới quê vẫn chưa được phép mở lại. Qua them vài ngày nữa là qua tết rồi, các thành viên đều muốn mua đồ Tết, không có nơi mua đang đau đầu đây. Trước đó trung đoàn đại đội Tiên Phong từng để lộ thông tin, có thể bán hàng rong ở trên đường phía nam thôn nhà họ Chu. Mới đầu năm ngày một lần, ngoại trừ trung đoàn Tiên Phong, các đại đội khác cũng có thành viên qua bán hàng rong, mua bán, trao đổi vật phẩm. Sau này thậm chí sáng tối mỗi ngày đều có người đến trao đổi nông sản nhà trồng một chút, đổi những thứ đồ dùng cần thiết khác, giống như một phiên chợ sáng tối của thôn làng vậy.
Bây giờ sắp qua Tết, các thành viên đều bận mua đồ Tết, vậy nên phía xa xa có tiểu thương cũng chạy qua, sáng sớm là bọn họ đã chiếm sẵn chỗ hết, người đông như kiến.
Thất Thất và Tiểu Bát dạo gần đây cũng đi bán hàng rong kiếm tiền, hàng hóa đều là Mạc Như cho ghi sổ, bánh kẹo, đồ chơi nho nhỏ, sổ tay cùng với kẹp tóc con gái v.v…, cũng có một ít điểm tâm tự chế, lương thô v.v…
Nó nói phải đi sớm chiếm vị trí tốt.
Mạc Như mở bếp lên, đặt bình đun lên đun nước, lại mang đồ ăn sáng làm sẵn để trữ trong không gian ra, cháo hoa, trứng gà, bánh bao da đậu phụ thịt bằm, canh trứng gà tiềm.
Cô ấy thấy Thất Thất không thèm ăn cơm chạy ra ngoài, vội la lên: “Thất Thất, ăn cơm!”
Nghe mẹ nói ăn cơm, Tiểu Bát ngay lập tức bước vào nhà, Thất Thất thấy bị mẹ bắt tại trận, cũng chỉ đành quay về.
“Tiểu Bát em ăn nhanh chút, chúng ta đi chiếm vị trí tốt.” Thất Thất lấy một cái trứng gà đập lên bàn một cái, sau đó lăn một vòng bóc một ít vỏ ra, rồi lấy hết nguyên trứng ra, một miếng trứng gà một miếng bánh bao, rồi thêm một miếng cháo.
Chưa đến hai phút đã xử lý xong xuôi.
Mạc Như và Chu Minh Dũ: …
Thất Thất ăn xong phát hiện em trai còn đang húp cháo từ tốn, ngay lập tức gấp gáp, “Tiểu Bát chị nói em nhanh lên… thôi, chị đi chiếm chỗ trước!”
Nó đeo ba lô đựng hàng của mình lên, lại xách theo một tấm chiếu cuộn sẵn rồi chạy ra ngoài.
Mạc Như: “Sớm như vậy có người mua sao?”
Giọng của Thất Thất truyền đến từ ngoài cửa sân, “Bán đồ đương nhiên là phải đi sớm.”
Chu Minh Dũ bóc một quả trứng gà đưa cho Mạc Như, lại nhìn Tiểu Bát một cái, “Sao con còn chưa đi?”
Tiểu Bát vẫn đang từ tốn ăn cơm, nhìn ba nó một cái, “Mua đồ không ai đi sớm như vậy, chị đã đi chiếm chỗ rồi, con không cần thiết phải đi sớm như vậy.”
“Con là con trai, sau này con đi chiếm chỗ.” Chu Minh Dũ cảm thấy con trai anh ấy thực sự là loại người trời sập thì có người cao đỡ lấy tuyệt đối không gấp gáp là mình uất ức.
Mạc Như lấy một chén cháo cho Chu Minh Dũ, “Có muốn ăn miếng chao không? Chao em tự làm, bây giờ khá thơm đó.”
Chu Minh Dũ: “Thêm một miếng nữa.”
Tiểu Bát: “Mẹ à, con cũng muốn!”
Chu Minh Dũ: “Con nít ăn ít đồ lên men thôi, không tốt.”
Tiểu Bát: “Con không sợ đâu, cho dù bữa nào cũng ăn đồ lên men, con cũng có thể sống lâu trăm tuổi.”
Chu Minh Dũ: Thằng nhỏ này sao mà thấy ghét dữ.
Anh ấy chắc chắn sẽ không thừa rằng bây giờ cho dù là chơi cờ, đánh bài, sudoku hay là gì đó, chỉ cần liên quan đến trí tuệ, thì anh ấy không phải là đối thủ của con trai.