Lúc ấy ở đội sản xuất, hắn đưa ra chủ ý phóng vệ tinh cho đại đội trưởng, vậy mà toàn thôn đều tích cực hưởng ứng, quả thực là giống như điên, giống như thôn mình thật sự đạt được mỗi mẫu bảy ngàn cân vậy.
Cho nên hắn vô cùng xem thường mấy người trồng trọt không văn hóa kia, cho dù hắn cũng là con nhà nông nhưng hắn lại cảm thấy mình là người thông minh.
Hiện tại hắn giữ chức kiểm nghiệm lương thực đủ tư cách hay không, tất cả đều phụ thuộc vào việc có đưa tiền hay không, đưa tiền thì cho đi, còn cả việc trộm lương thực, cho nên không thời gian và sức lực để đi phân biệt người khiêng lương thực.
Một đám người đối mặt với một người thì rất dễ dàng nhớ kỹ hắn.
Nhưng một người đối mặt với một đám người, ước chừng một người cũng nhớ không nổi.
Như vậy, người đã cân qua lương thực có phải có thể khiêng trở về cân thêm một lần hay không? Đây là lỗ hổng mà Chu Minh Dũ phát hiện ra, đương nhiên phải cẩn thận, hơn nữa không thể dùng mãi.
Bẫy Tôn Kiến Thiết một lần vẫn là có thể.
…
Mạc Như thấy thời điểm Tôn Kiến Thiết kiểm tra lúa mì đều bốc mỗi túi một nắm, thậm chí cô còn phát hiện trời nắng nóng hắn không mặc áo ngắn tay, mà là mặc áo khoác, tay áo dài rộng rãi, có thể thụt cổ tay vào, trực tiếp giấu lúa mì trong đó.
Hắn thật đúng là biết cách!
Mạc Như lập tức đi theo hắn, phát hiện sau khi hắn chứa đầy sẽ lấy cớ mắc tiểu rồi đi đến một góc của sở quản lý lương thực, nơi đó có đặt một cái bao tải, đều là lúa mì hắn trộm được.
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày đều có người đến nộp thuế lương thực, tên Tôn Kiến Thiết này thật sự đã phát tài.
Mạc Như ở bên ngoài quan sát một thời gian, chờ Tôn Kiến Thiết đi rồi cô liền đi bộ qua bên đó, đưa tay vói vào trong bao tải, sau đó lại làm như không có việc gì, quay lại bên ngoài.
Tuy rằng cô có không gian, nhưng cho tới bây giờ cô vẫn không từng nghĩ tới muốn trộm đồ vật.
Ngay cả việc đi thu hoạch hạt lúa bị thiêu của Đội ba Đội bốn cũng là vì bọn họ đã từ bỏ, đạp hư lương thực khiến cô đau lòng cho nên mới đi thu.
Hiện tại luôn có một loại cảm giác trộm đồ, nhưng mà ngẫm lại đây là đồ Tôn Kiến Thiết trộm của tập thể, cô lại trộm ngược trở về, chờ thời điểm nạn đói xảy ra mang ra chia cho người dân trong thôn cùng ăn, đây cũng là lấy của dân chia cho dân.
Cô không hề giống với tên Tôn Kiến Thiết, nghĩ như vậy cô cũng thoải mái trong lòng hơn, nhưng không thể không tự giễu bản thân, hoàn cảnh tạo con người, cô cũng chỉ có thể nhập gia tùy tục mà thôi.
Vì để sống sót, có lẽ về sau những chuyện phá lệ sẽ còn nhiều hơn.
Cô quay trở lại trong sân, phát hiện mấy người Chu Minh Dũ vẫn còn đang cân, nhưng mà lúc này bọn họ đều đã cởi trần và cúi đầu…
Người nhiều, chen chen chúc chúc, nhân viên cân đo cùng Tôn Kiến Thiết cũng lười để ý người đến cân, chỉ cần lương thực qua cửa là cân ngay, sau đó kêu người tiếp theo.
Vì để yểm hộ cho đám người Chu Minh Dũ, các đội viên khác của Đội hai đều ở nơi đó cười nói to tiếng, nói những chuyện mới mẻ trong đội, hấp dẫn lực chú ý của những người khác, thuận tiện còn che khuất tầm mắt của Tôn Kiến Thiết và mấy nhân viên công tác.
Ông Khâu càng phối hợp nhiệt tình, vẫn luôn ở nơi đó khen lúa mì của Đội hai là loại tốt, hạt no tròn, lại nói đều là người một nhà hỗ trợ khiêng lương thực, vì thế số lượng người đông đúc càng khiến bọn họ loạn hơn.
Làm một phen như vậy nhưng Tôn Kiến Thiết và hai người nhân viên kia không hề phát hiện ra điều gì.
Đợi hai đội đều cân xong lương thực, ông Khâu chào hỏi Chu Thành Chí rồi dẫn theo đội viên của mình vội vàng lái xe rời đi.
Sau khi Chu Minh Dũ và những người khác cân xong thì cùng nhau vận chuyển đến kho lương thực. Chu Thành Chí cầm hóa đơn đi tìm kế toán của sở quản lý lương thực để thanh toán và lấy tiền.
Ông thấp thỏm trong lòng, cảm thấy có chút bất an.
Lần này bọn họ mang đến tổng cộng khoảng mười hai ngàn cân lúa mì, trong đó bao gồm thuế trưng thu lương thực, trưng mua lương thực và một ít lương thực dư mang tính tượng trưng.
Bọn họ là đội sản xuất tiên tiến, nếu không nộp lương thực dư thì cũng khó mà giải thích. Bên trên có đủ các loại câu hỏi, không chỉ phiền phức mà còn làm khó đủ kiểu. Hình như trước đây ông vốn là tiên tiến, vì sao lần này không tiên tiến nữa? Không giao lương thực dư cho quốc gia chính là không tiên tiến, không trung thực.
Hiện tại làm theo cách của Chu Minh Dũ, bọn họ cũng đã có đủ mười sáu ngàn cân. Đây đương nhiên là nhờ Chu Minh Dũ đã dạy cho Tôn Kiến Thiết một bài học, cũng không quá đáng cho lắm, nếu không thì đã có thể cân đến hai mươi ngàn cân rồi.