Chu Thành Chí nhìn hóa đơn, hơn bốn ngàn cân thừa ra ông ta sẽ báo cáo là lương thực dư.
Lương thực dư có tính co giãn lớn, được mùa thì bán nhiều, mùa màng không tốt thì bán ít. Năm sáu năm không dược mùa thì một hạt lương thực dư cũng không có, người dân cũng chỉ được chia mỗi người mười mấy cân.
Ông ta cũng phải suy nghĩ xem không biết mùa màng năm sau có tốt hay không, đến lúc đó cho dù có tốt đến mấy thì phải chăng cũng không nộp được nhiều đến vậy, sẽ phải gặp rắc rối gì hay không. Cuối cùng ông ta bất chấp, năm sau thì để năm sau tính tiếp, năm nay con mẹ nó mỗi mẫu đều đã ba ngàn cân, năm ngàn cân, ba mươi ngàn cân, ai biết năm sau sẽ thế nào?
Ông đến chỗ kế toán xếp hàng lấy biên lai nhận tiền, tổng cộng bốn trăm lẻ hai đồng.
Kết quả, người ta thấy ông có bốn trăm lẻ hai đồng lương thực dư thì rất ngạc nhiên, nói rằng hiện tại không có nhiều tiền như vậy, một lần chỉ có thể đưa cho ông ba trăm đồng, một trăm lẻ hai đồng còn lại thì nợ đến năm sau trả.
Chu Thành Chí: "..."
Trước đây bán lương thực dư cũng chỉ có mười mấy đồng, chưa bao giờ có cơ hội trải nghiệm cảm giác bị giam tiền như vậy, bị nợ cũng không biết năm sau có thể lấy được hay không.
Chu Thành Chí cũng cảm thấy phỏng tay khi cầm lấy ba trăm đồng, rõ ràng chỉ là một xấp giấy nhưng cứ như thể ông đang cầm một thanh sắt nặng hơn ngàn cân vậy, cổ tay run rẩy.
Nhiều tiền như vậy thì có thể đi mua mấy lọ thuốc trừ sâu rồi, năm nay bông vải có thể thu hoạch được nhiều hơn một chút, bán thêm sợi bông để đổi lấy tiền.
Trong đội còn phải mua lưỡi cày mới, có nhiều cái đã cũ, bị hư hỏng đến mức không còn hình dạng.
Có phải cũng nên mua một ít thức ăn gia súc hay không, chỉ ăn thức ăn thô do đội tự làm nên gia súc không béo lên được, chắc phải mua một ít bã đậu.
Thôi bỏ đi, hay là cứ giữ lại trước, chưa biết chừng còn có chuyện gì cần dùng đến.
Có khi cuối năm nay có thể chia cho đội viên một ít.
Ba trăm đồng là một khoản tiền lớn, Chu Thành Chí kích động đến nỗi cơ mặt co giật, không biết nên dùng biểu cảm nào mới đúng. Mặc dù người ngoài nhìn vào vẫn là bộ dáng nghiêm túc với những nếp nhăn hằn sâu như vậy, nhưng trong lòng ông lại thấp thỏm không yên, cảm giác giống như có gì đó muốn bay lên.
Mặt trời đã ngã về phía Tây, đằng sau vẫn còn rất nhiều người xếp hàng nộp thuế trưng thu lương thực. Tôn Kiến Thiết bên kia không kiên nhẫn đến mức sắc mặt đều thay đổi, bị nắng chiếu rọi, vuốt mặt một cái tay toàn là dầu.
Chu Thành Chí tự kêu người của mình lái xe đến rồi rời đi, hai anh em Chu Minh Dũ và Chu Minh Quang cũng vội vàng lấy xe đi mua đồ dùng, còn những người khác thì quay về.
Chu Thành Chí dặn dò từng người một, lần này đến nộp thuế lương thực, mỗi người được thưởng hai hào, ai cũng đều vui mừng.
“Nếu như truyền ra ngoài thì mọi người và tôi sẽ đều bị xui xẻo, về nhà cũng không được nói với vợ.”
“Đội trưởng! Ông yên tâm đi! Thậm chí ngay cả chúng tôi còn không biết gì mà.” Mấy người nhận được tiền cười mừng rỡ.
Những người này đều là người mà Chu Thành Chí tin tưởng, mấy đứa nhỏ bên phía gia đình Chu Minh Dũ, cũng như con cái mấy nhà bên phía Chu Thành Chí, ông đều sẵn lòng dẫn bọn họ đi trải sự đời.
Nhưng nhiều tiền như vậy, còn có hóa đơn bán lương thực dư ở trong trấn cũng có một bản dự trữ, ông cũng không thể vờ như không có chuyện gì, đương nhiên là phải bàn bạc với kế toán và nhân viên tính điểm công tác một chút.
Kế toán và nhân viên tính điểm vốn nghe lời ông.
Ông dẫn dắt Đội hai làm việc, mọi người đều được chia khẩu phần lương thực nhiều hơn các đội khác, nghe ông nói về chuyện của Tôn Kiến Thiết ai cũng tức giận, lại nghe thấy bọn họ nghĩ cách ngán chân Tôn Kiến Thiết thì cũng phải vỗ tay khen ngợi.
Chu Minh Duyệt nói: “Đội trưởng, ông quên rồi sao! Ban đầu chúng ta đã nói là nên dự trữ thêm lương thực khẩn cấp và thức ăn gia súc, đồng thời xay cám cho gia súc ăn. Sau đó, ông lại nói năm nay được mùa, phải hưởng ứng lời kêu gọi của Đảng, bán nhiều lương thực dư để ủng hộ thành phố, cho nên ông mới chở một lượng lớn lương thực dự trữ đi.”
Vương Lộ cười nói: "Đúng vậy đấy.”
Chu Thành Chí lập tức sáng tỏ, ông cười và dựng ngón cái lên. Mặc dù trong lòng vẫn có một chút vướng mắc, nhưng ông cho rằng người mình đối phó là người xấu nên cũng không xem như là ức hiếp người khác, càng không cần phải xem như có lỗi với Đảng và nhân dân, vì thế ông cũng yên tâm hơn một chút.
Nói đến Tôn Kiến Thiết của sở quản lý lương thực, vừa thấy bốn giờ rưỡi liền nói tan ca, những người từ xa đến, hôm nay chưa nộp được nóng lòng muốn chết, đành phải ngủ lại một đêm, sáng mai dậy sớm xếp hàng để nộp thuế lương thực.