Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Bản Dịch Full)

Chương 1239 - Chương 1239: Khóc 2

Chương 1239: Khóc 2 Chương 1239: Khóc 2

Có lẽ là để trốn ba và anh cả của mình, hai năm nay Mạc Ưng Long hầu như không có ở nhà, trong đại đội hễ có việc đào mương, sửa đập chứa nước là anh ta giành làm, điều đó khiến cho Thôi Hồng Hồng thấy không hài lòng.

Hiện tại nhà họ Thôi lật đổ rồi, Thôi Hồng Hồng cũng không còn hống hách như trước nữa, hiện tại thấy Thẩm Thục Quân và Mạc Thụ Kiệt không còn thái độ nữa nên ra vẻ lấy lòng.

Cô ta sợ nhà họ Mạc bảo Mạc Ưng Long bỏ cô ta.

Cô ta cũng biết trước đây mình cậy vào thân phận khó chịu ra mặt với nhà họ Mạc, sỉ nhục Mạc Ưng Long ra làm sao. Hiện tại, sông có khúc người có lúc, chẳng lẽ Mạc Ưng Long không trả thù cô ta?

Mạc Ưng Long hoàn toàn không quan tâm đến điều đó, vẫn đối xử với cô ta như trước đây, kiếm được tiền sẽ đưa cho cô ta, chỉ là hiện tại không ở nhà mấy mà thôi.

Thôi Hồng Hồng không nghĩ nhiều như thế, chỉ cần Mạc Ưng Long không thích về nhà thì cô ta cho rằng anh ta chắc chắn muốn bỏ mình, thậm chí có thể là ý của nhà họ Mạc.

Vậy nên cô ta không nhịn được nữa, nhân ngày mùng bà nhà họ Mạc đang tiếp khác, cô ta dẫn theo con gái đến làm ầm ĩ một trận, yêu cầu nhà họ Mạc cho một lời giải thích.

Mạc Thụ Nhân và Mạc Thụ Kiệt ở trong phòng nghe thấy, muốn bước xuống đất nhưng bị Thẩm Thục Quân ngăn cả.

Bà ấy cười nói: “Có bà mẹ như tôi đây rồi, cũng không cần hai ông đi nói với con dâu, hai người chỉ cần ăn uống, để tôi đi xem cho.”

Hiện tại, con gái, con dâu, cháu dâu đều ở trước mặt, bà ấy có gì mà phải sợ.

Mạc Thụ Kiệt suy nghĩ thấy cũng đúng, cứ để anh cả ngồi yên đó.

Mạc Ưng Đường lại rót rượu đầy cho bọn họ, Mạc Ưng Kỳ gọi Chu Minh Dũ tiếp tục uống rượu.

Mạc Ưng Phỉ nói: “Hay là em đi gọi anh hai về?”

Những người đào mương, sửa đập chứa nước trong dịp tết cũng nghỉ việc về quê ăn tết, chỉ là Mạc Ưng Long không muốn ở nhà mà thôi, Mạc Ưng Phỉ bao năm nay có mối quan hệ tốt với cậu ta nên gần như có thể tìm thấy cậu ta.

Mạc Ưng Đường nói: “Không cần, đợi vài ngày nữa rồi tính.”

Bọn họ căn bản không coi Thôi Hồng Hồng là phiền phức, chỉ là mẹ chồng có thành kiến thôi, chuyện này giao cho Thẩm Thục Quân là được rồi.

Mặc dù nhà họ Thôi và nhà họ Mạc có ân oán, Thôi Hồng Hồng cũng có tính cách ngang ngược, nhưng dù sao cô ta cũng là vợ của Mạc Ưng Long, sinh con cho anh ta, hơn nữa cô ta đối xử với Mạc Ưng Long và con cái không tệ. Quan trọng nhất là Mạc Ưng Long không có ý định bỏ Thôi Hồng Hồng sau khi hai nhà thay đổi địa vị, bọn họ đương nhiên sẽ không làm gì Thôi Hồng Hồng.

Mạc Như cùng Thẩm Thục Quân đi ra ngoài, lúc này Tào Xuân Linh và Tiền Cao Lương đang khuyên giải Thôi Hồng Hồng: “Vào nhà ăn cơm trước đi, cô không đói thì bọn trẻ cũng đói rồi.”

Nhìn thấy Thẩm Thục Quân đi đến, Thôi Hồng Hồng lại bắt đầu lau nước mắt: “Mẹ, mẹ phải phân xử giúp con.”

Thẩm Thục Quân lạnh lùng nói: “Mẹ làm sao phân xử chuyện riêng của hai vợ chồng được? Trước kia cũng chẳng giải quyết được thì lẽ nào hiện tại có thể giải quyết ư?”

Nghe Thẩm Thục Quân nói như thế, Thôi Hồng Hồng thấy áy náy trong lòng, dù sao thì bàn đầu cô ta cũng rất coi thường nhà họ Mạc, nếu không phải từ nhỏ đã thích Mạc Ưng Long thì cô ta sẽ không gả cho nhà họ Mạc bị đánh đổ lúc đầu.

Nhìn thấy trên mặt cô ta thoáng qua vẻ áy náy, Thẩm Thục Quân thầm nghĩ chỉ cần cô ta biết xấu hổ, tức là người không tồi, bà ấy đương nhiên không cần phải bám chặt không buông với thế hệ sau.

Bà ấy cười nói: “Được rồi, cũng không có gì to tát.” Sau đó nói với Mạt Lị: “Đi gọi anh trai của con tới ăn cơm đi.”

Mạc Ưng Long và Thôi Hồng Hồng có một cậu con trai và một cô con gái, hai đứa trẻ chênh lệch tuổi tác hơi lớn.

Thôi Hồng Hồng không ngờ lại vượt cấp dễ dàng như vậy?

Cô ta vốn tưởng rằng sẽ dốc toàn lực làm ầm ĩ lên, buộc nhà họ Mạc phải công nhận mình, sau đó sẽ tìm Mạc Ưng Long về.

Nào ngờ, cô ta không cần phải làm ầm ĩ, nhà họ Mạc coi cô ta như con dâu trong nhà.

Cô ta càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, nhất thời trở nên khó xử: “Mẹ, trước kia là con...”

Thẩm Thục Quân nói: “Chuyện trước đây đã là quá khứ rồi, sau này hãy sống cho thật tốt.”

Thôi Hồng Hồng ra sức gật đầu: “Dạ.”

Quầng mắt lập tức đỏ lên, cảm giác khó chịu trong lòng cũng không lớn, cô ta vội vàng chào hỏi Mạc Như.

Mạc Như cười nhưng cũng không quá nhiệt tình với cô ta, mọi người thì cứ từ từ, những khúc mặt với nhà họ Thôi và Thôi Hồng Hồng không phải chỉ trong chốc lát là tan biến.

Chiều tối, cả gia đình Mạc Như về đến nhà, có một vị khách quý đến nhà họ Mạc.

Bình Luận (0)
Comment