Người đến là chính ủy Thiền, Thiền Trừng Vũ, khiến nhà họ Mạc hết sức kinh ngạc.
Mạc Ưng Đường giới thiệu đôi bên.
Thiền Trừng Vũ cười nói: “Tính ra, tôi và nhà họ Mạc đều có nguồn gốc.”
Anh ta đi đến bên cạnh Mạc Thụ Nhân, đứng thẳng lưng hành lễ: “Anh Mạc, anh nhìn tôi xem có quen không?”
Vành mắt Mạc Thụ Nhân đỏ hoe, cầm chặt tay Thiền Trừng Vũ : “Cậu là con trai của chính ủy Thiền, dáng vẻ giống quá.”
Năm đó, Thiền Anh Kiệt là chính ủy của tổ chức kháng Nhật địa phương trong lòng địch.
Thiền Trừng Vũ Đầu gật đầu, nắm tay Mạc Thụ Nhân, giải thích: “Năm đó ba tôi rời xa quê hương đến tỉnh chúng ta lãnh đạo kháng Nhật, từ đó tối chưa từng gặp lại, sau này… chỉ có một ít di vật của ông ấy thôi…” Anh ta khịt mũi: “Anh Mạc, tôi đến muộn rồi, để mọi người chịu khổ rồi.”
Sự hi sinh của Thiền Anh Kiệt hết sức bất ngờ vào năm đó, ông ấy bị phục kích trong một ngọn núi, xương cốt không còn nguyên vẹn, mọi chứng cứ thu thập được về việc Thôi Phát Hậu làm hán gian cũng bị thất lạc. Vì nhiều lý do, sau khi Thiền Anh Kiệt hy sinh, tổ chức không mở cuộc điều tra ngay mà xếp vào dạng mất tích.
Sau này, Thiền Trừng Vũ xin chuyển quân sau khi nhận được tin cha mình mất tích, chuyển từ quân khu Phúc Kiến đến quân khu Nam Kinh.
Trong quá trình điều tra, anh ta quả nhiên tìm được cuốn nhật ký năm nào của cha mình từ nhà một người cùng thôn, trong đó ghi lại đại khái một số chuyện, nhưng vì lý do bảo mật nên tất cả đều không rõ ràng, điều này khiến anh ta điều tra gặp rất nhiều khó khăn.
“Cũng may trời cao không phụ người có lòng, cuối cùng cũng đã điều tra ra rõ ràng.” Thiền Trừng Vũ cầm tay Mạc Thụ Nhân: “Nay mọi chuyện đã lộ rõ chân tướng, không chỉ khôi phục lại danh dự cho nhà họ Mạc, mà còn điều tra lại hành vi tội ác của Thôi Phát Hậu và Thôi Phát Trung.”
Anh ta nói với mọi người rằng Thôi Phát Hậu đã bị cách chức và bị điều tra.
Thực ra họ đã bị bí mật bắt giữ và đưa về Cục phòng chống gián điệp của quân khu tỉnh để thẩm vấn, vì họ nghi ngờ Thôi Phát Hậu vẫn có một số tin tức tình báo về gián điệp, hơn nữa những gì Thôi Phát Hậu thú nhận cũng sẽ giúp ích cho các đồng chí gián điệp nằm vùng của chúng tôi sửa lại án xử sai.
Dù rằng đã dựng nước hơn hai mươi năm, nhưng một số gián điệp ẩn nấp rất sâu, đây cũng là một kinh nghiệm.
Dù sao... khi địch rút về đảo Trân Bảo, chúng tôi cũng đã điều động gián điệp.
Chẳng hạn như Trương Hựu Lân, em trai của Trương Thúy Hoa.
Đây là bí mật hàng đầu, ngay cả người thân trong gia đình cũng không được biết.
Tuy nhiên, Thiền Trừng Vũ vẫn ám thị Chu Minh Dũ về chuyện của Trương Hựu Lâm.
Từ nhà họ Mạc trở về, khi Chu Minh Dũ mượn cớ mang qua đến cho Thẩm Thục Quân ở gian phòng phía nam anh đã kéo Trương Thúy Hoa đến sân và lặng lẽ kể cho bà nghe về tin tức Trương Hựu Lân.
Trương Thúy Hoa mới đầu nghe không hiểu: “Hồng Lí Tử, con nói gì thế?”
Chu Minh Dũ kề tai nói một lần nữa.
“Ầm ầm!” T rương Thúy Hoa dường như nghe thấy tiếng vật gì đó rơi xuống đất, trong lòng như có tảng đá lớn đè lên, bởi vì em trai không có tin tức gì cứ đè nén ở đó, hiện tại nghe thấy tin tức về em tra, tảng đó ấy lập tức rơi xuống đất.
Đồng thời, bà cảm thấy sau lưng mình như có một ngọn núi bị dời đi, khiến cho tấm lưng vốn nặng nề trở nên nhẹ bẫng, bà có cảm giác mình không thể kìm nén được, muốn bay lên bất cứ lúc nào.
Bà lập tức kéo cánh tay Chu Minh Dũ: “Hồng Lí Tử, mau bắt lấy mẹ, mẹ sắp bay lên rồi.”
Chu Minh Dũ dứt khoát ôm chặt bà: “Mẹ, mẹ biết là được rồi, cũng không cần nói với bên nhà bà ngoại.”
Trương Thúy Hoa gật đầu: “Mẹ biết rồi.”
“Để bảo vệ sự an toàn cho cậu, gia đình không nhận được vinh dự và phần thưởng xứng đáng.” Anh nhắc nhở.
Trương Thúy Hoa nói: “Ai thèm mấy thứ đó, đánh đuổi quỷ Nhật và quân Tưởng, chúng ta sống tốt là phần thưởng tốt nhất rồi.”
Em trai vẫn còn sống, đó là sự an ủi tốt nhất rồi.
Chu Minh Dũ đương nhiên sẽ không nói với bà, năm đó đi theomột số gián điệp rút lui và đổ bộ lên đảo Trân Bảo, hơn một nửa đã bị điều tra và hành hình trong vòng ba tháng.
Có thể sống tiếp chỉ là số ít.
Anh cũng không biết cậu là đám người bị hành hình hay là được may mắn sống sót.
Không có tin tức là điều tốt, tin rằng cậu vẫn đang sống tốt ở Đài Loan.
Ban đêm ngủ, Chu Thành Nhân cảm thấy vợ có gì đó không ổn, bà đã trốn trong giường từ sớm, vai còn co giật từng hồi.
“Này bà nó, sao thế?”
Chu Thành Nhân đến gần nhìn.
Trương Thúy Hoa lấy khăn che mặt lại, không quan tâm đến ông ta.
Chu Thành Nhân kéo cả buổi cũng không kéo ra được, suy nghĩ có phải là mình đà làm sai điều gì?