Sân nhà rộng hơn gấp đôi hàng xóm, ngoài hàng rào trồng cây hoa hóng mát, trong sân ban đầu là vườn rau, sau này có thể trồng xen rau trong vườn cây ăn quả, hơn nữa các gia đình cũng đất đất phân phối vương rau, rau cũng không ăn hết, nên không cần thiết phải giữ vườn rau trong nhà.
Mạc Như đổi vườn rau thành vườn hoa, trồng nhiều loại hoa và cây theo mùa để đảm bảo có hoa quanh năm.
Bức tường phía nam do Chu Minh Dũ cải tạo, bên dưới trồng hoa đón xuân, bên trên trồng các loại dây leo như hoa hồng, linh lăng, kim ngân... Hiện tại nở đầy hoa màu đỏ, vàng, hồng, trắng và lá màu xanh ngọc lục bảo hòa lẫn vào nhau, rất là đẹp mắt.
Bước vào là giàn hoa tử đằng quấn với chùm nho chằng chịt, lúc này đã chi chít những chùm hoa tím, Mạc Như có thể nằm dưới giàn cả ngày không chán.
Dưới giàn hoa có một chiếc ghế treo và một chiếc xích đu, bên cạnh còn có một chiếc bàn cao thấp, tất cả đều do Chu Minh Dũ tự tay làm.
Khi trời ấm lên, những buổi chiều lười biếng, hai người thích nằm đây cùng nhau uống trà, đọc sách, hoặc chẳng làm gì cả.
Không nói chuyện cũng không thấy ngượng ngùng.
Thật là thoải mái.
Lúc này Chu Minh Dũ đã đọc xong bức thư của Mạc Ưng Tập, anh tiện tay lắc đung đưa ghế võng, Mạc Như lim dim đôi mắt, như ngủ mà chưa ngủ, uể oải nói: “Máy truyền tin quay tay của Tiểu Bát rốt cuộc đã xong chưa? Nó có hoạt động được không?”
Mạc Ưng Tập theo viện nghiên cứu trở về đại học tỉnh vừa tiếp tục vừa học vừa nghiên cứu. Trước khi đi, Tiểu Bát và cậu ta đã hẹn nhất định sẽ truyền tin cho nhau.
Vào dịp tết, họ đã nhờ Mạc Ưng Đường giúp chế tạo hai chiếc máy phát điện quay tay đã bỏ đi, sau đó học mã Morse, nói rằng họ có thể truyền tin nhắn trực tiếp mà không cần viết thư.
Nhưng mấy tháng trôi qua, Mạc Như vẫn chưa nhận được một bức điện tín nào.
Chu Minh Dũ cười nói: “Phải tin tưởng con trai của chúng ta, nó muốn làm gì thì nhất định sẽ thành công.”
Hiện tại, Chu Khâm Huyên là kỹ thuật cốt cán và là tay phát mình giỏi của trung đoàn Tiên Phong.
Trong lúc cả hai đang trò chuyện thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân ầm ĩ: “Trung đoàn trưởng Chu, trạm trưởng Mạc, hai người có nhà không?”
Mạc Như chau mày khi nghe thấy giọng của các thanh niên trí thức, Chu Minh Dũ đứng dậy xem có chuyện gì.
Bên ngoài là các thanh niên trí thức như Trương Hồng Binh, Kim Quang Minh, Đổng Quế Quyên, Đường Vi, tất cả bọn họ đều có vẻ phấn khích và ra dấu bằng tay.
“Mọi người có chuyện gì thế?” Chu Minh Dũ không muốn gặp bọn họ, vì lần nào thấy bọn họ là thấy phiền phức.
Đổng Quế Quyên khẩn thiết nhìn Chu Minh Dũ, kích động nói: “Trung đoàn trưởng, trung ương có văn bản tuyển sinh đại học trở lại, bây giờ có phải chúng tôi có thể vào đại học rồi không?”
“Đúng thế, nói là tự nguyện đăng ký, trung đoàn trưởng, anh đóng dấu cho chúng tôi đi, chúng tôi đều tự nguyện đăng ký.”
Chu Minh Dũ: “Có phải là mọi người không hiểu rõ tình hình, là tự nguyện đăng ký, quần chúng tiến cử, lãnh đạo phê duyệt, trường học xét duyệt, không phải cứ đăng ký là được.”
“Trung đoàn trưởng, chúng tôi đăng ký thì anh duyệt chẳng phải là được rồi sao? Chúng tôi là những thành phần không có vấn đề gì, trường học xét duyệt chắc chắn có thể thông qua.” Đổng Quế Quyên nhìn anh với ánh mắt sáng rực.
“Tôi không phải là lãnh đạo, công xã và ủy ban cách mạng huyện mới là lãnh đạo.” Chu Minh Dũ thấy bực mình.
Hiện tại chính sách hoàn toàn không rõ ràng, chi tiết vẫn chưa có, cho dù có đăng ký cũng vô ích.
Điều quan trọng nhất là hiện tại lực lượng chủ yếu công nông binh tiến cử là công nhân, bần nông và trung nông, chiến sĩ giải phóng quân, cán bộ thanh niên, thanh niên trí thức chưa vẫn chưa về nông thôn. Cho dù sau này thanh niên trí thức có thể được tiến cử vào đại học thì có lẽ cũng phải năm sau hoặc năm sau nữa chính sách mới hoàn thiện.
Các báo cáo hiện tại cũng sẽ bị loại bỏ, đến lúc đó chắc họ lại nói có người đang nhằm vào họ.
Dù sao hiện tại cần phải cải cách thi tuyển sinh, cải cách chế độ giáo dục, phá vỡ đi học tập thể do phú nông, trung nông, giai cấp tiểu tư sản kiểm soát. Phải để đông đảo công nhân, bần nông và trung nông, chiến sĩ giải phóng quân cũng có cơ hội học đại học.
Vậy nên những học sinh này nghĩ quá đơn giản, chỉ cho rằng tuyển sinh là thu nhận họ.
“Trung đoàn trưởng Chu, có phải anh cố tình không cho chúng tôi đăng ký? Có phải anh thấy chúng tôi gai mắt?” Trương Hồng Binh nhạy cảm quan sát sự khó chịu của Chu Minh Dũ đối với họ.
Chu Minh Dũ liếc nhìn cậu ta, trước đây cậu ta cứ đến trước mặt vợ anh ân cần niềm nở, tất nhiên là tôi thấy cậu chướng mắt rồi.
“Các người suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ có hai con mắt, thuận mắt còn nhìn không hết, sao có thể nhìn gai mắt được.” Chu Minh Dũ nói: “Các người cứ quay về yên tâm làm việc trước đi, đợi chờ chính sách chi tiết từ bên trên.”