“Trung đoàn trưởng Chu, anh đây gọi là ngoảnh sang hai bên mà nói lảng sang chuyện khác.” Đường Vi cản đường anh không chút khách sáo: “Chúng tôi phải lên đại học, anh là lãnh đạo trực thuộc, không thể xen ân oán cá nhân vào được.”
Chu Minh Dũ cười: “Ân oán cá nhân ư? Chẳng lẽ các người làm gì có lỗi với tôi sao?”
Đường Vi lập tức không nói gì nữa, chỉ nhìn Đổng Quế Quyên, lặng lẽ kéo góc áo bảo cô ta nói.
Đổng Quế Quyên chột dạ: “Chu, Trung đoàn trưởng Chu, chúng tôi nhất định phải học đại học. Lúc đó chúng tôi là những học sinh giỏi nhất trường, lẽ ra chúng tôi phải được vào đại học. Hiện tại không thi cử, chỉ cho tiến cử, đương nhiên cũng nên tiến cử chúng tôi, thành tích của chúng tôi là tốt nhất.”
Nói đến cuối cùng, cô ta ưỡn ngực, sự tự tin và kiêu hãnh của một học sinh loại ưu.
Chu Minh Dũ không chút khách sáo: “Mọi người hiểu lầm rồi, điều kiện cụ thể là có ‘tư tưởng chính trị tốt, cơ thể khỏe mạnh, có kinh nghiệm thực tế trên hai năm, khoảng hai mươi tuổi, có trình độ văn hóa tương đương trung học cơ sở trở lên’, điều đầu tiên cũng là điều quan trọng nhất chính là có tư tưởng chính trị tốt.”
Có tư tưởng chính trị tốt, hàm ý rất rộng, bao gồm xuất thân, lời nói và việc làm, biểu hiện công việc và ý kiến của lãnh đạo đối với họ, ý kiến của quần chúng đối với họ.
Nếu như có người tố giác họ có tư tưởng không đúng đắn thì đó là tư tưởng không tốt.
Kim Quang Minh không kìm được nói: “Chẳng phải lãnh đạo quyết định hay sao? Lãnh đạo nói tư tưởng tốt thì tư tưởng tốt, các đại đội khác cũng như thế.” Toàn là lợi dụng chức quyền và đi cửa sau để giải quyết mọi chuyện.
Chu Minh Dũ lạnh lùng nói: “Đáng tiếc trung đoàn Tiên Phong không thuộc đại đội khác, mau quay về chuẩn bị thu hoạch lúa mì đi.”
Đường vào đại học còn dài, nhưng thu hoạch lúa mì đang ở ngay trước mắt, không thu hoạch thì sẽ chịu đói.
Anh làm điều này cũng vì lợi ích của những thanh niên trí thức, cho dù thanh niên trí thức có thể vào đại học thì cũng chỉ có một hai người, không thể có nhiều người như vậy.
Hiện tại họ đang kích động như thể chọc huyết gà, đến lúc đó cho dù đăng ký cũng sẽ rất thất vọng, niềm tin vào cuộc sống sẽ bị đả kích, thà dội gáo nước lạnh ngay từ đầu để không phải mất đi dũng khí sống tiếp.
Có những người quá yếu đuối.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, bọn họ muốn làm ầm lên cũng phải cân nhắc.
Mặc dù Chu Minh Dũ thường ngày rất điềm đạm, nhưng không có nghĩa là anh không nóng nảy. Trước đây bọn họ nói xấu Mạc Như sau lưng, sau khi anh biết, anh đã đến điểm thanh niên trí thức dạo một vòng, các đặc quyền của họ bị tước đoạt, toàn bộ phải theo ra đồng, còn xin chỉ thị sớm và báo cáo muộn, viết báo cáo tư tưởng mỗi tuần một lần.
Đó là một khoảng thời gian khốn khổ và thê thảm đối với họ.
Hiện tại sắp đến mùa thu hoạch lúa mì, cái nắng như thiêu đốt khiến cho người ta lột da, râu chích làm người ta thấy ngứa ngáy, nghĩ đến là thấy sợ hãi.
Cho dù trụ sở trung đoàn có hai chiếc máy cày dắt tay, nhưng hiện tại có quá nhiều ruộng đồng, nông trường không thu hoạch hết.
Chín mươi lăm phần trăm vẫn cần nhân lực đến thu hoạch.
Đợi đến khi đuổi những thanh niên trí thức kia đi, Chu Minh Dũ về đến sân thấy Mạc Như đang ngủ say.
Tiếng ve kêu inh ỏi, cơn gió mùa hè nóng nực sau khi được lọc bởi những khóm hoa và cây cối cũng trở nên dịu dàng, khuôn mặt người ngủ trên chiếc ghế võng thật yên bình, làm người ta có cảm giác năm tháng tĩnh lặng, thời gian như ngừng trôi.
Anh lấy một tấm khăn trải giường màu hồng nhạt đắp lên người Mạc Như, rồi đặt hai quả dưa hấu vào trong bể nước suối dưới chân tường, để Mạc Như tỉnh dậy có thể ăn.
Anh sợ có người lại đến quấy rầy giờ nghỉ trưa của cô nên quyết định khóa cửa sân, khiến người ta tưởng không có ai ở nhà.
Anh đến trụ sở trung đoàn.
Trong giờ nghỉ trưa, một số người ngủ ở nhà, một số đến nhà ăn trong thôn và cánh đồng trước trụ sở trung đoàn để ngủ.
Những cây ngô đồng và cây bạch dương bên cạnh sân đập lúa tỏa bóng mát, các xã viên tận hưởng chìm vào giấc ngủ với tiếng ve kêu và gió nhẹ.
Lâm Thiệu Vũ và các thanh niên trí thức đang làm kế hoạch thu hoạch lúa mì.
Sau khi vận động lao động, làn da nhợt nhạt ban đầu của anh trở nên khỏe mạnh, làn da lộ ra ngoài rám nắng thành màu lúa mì, cơ thể anh trở nên khỏe khoắn hơn rất nhiều, thậm chí còn cao lớn hơn.
Họ chạy khắp trung đoàn sản xuất, kẻ bảng theo độ chín của lúa mì, đánh dấu những cây cần thu hoạch trước để không làm chậm trễ việc thu hoạch lúa mì khi có thời gian.
Chu Minh Dũ xem thử, anh đồng ý với kế hoạch của họ: “Hãy để tổ máy móc nông nghiệp chờ lệnh bất cứ lúc nào.”
Đang trò chuyện thì bên ngoài vang lên tiếng xe jeep, một giọng nói vang dội truyền đến: “Trung đoàn trưởng Chu.”