Sau khi tốt nghiệp, nhiều nhất là có trình độ cấp ba, thậm chí rất nhiều người đến sống tạm bợ, căn bản không đạt được.Mua ebook truyện giá rẻ tại: vipTruyenGG.com
Chu Minh Dũ, Mạc Như và bảy bạn học khác như cá gắp nước, có thể mặc sức thong thả trong biển tri thức và xây dựng tình bạn sâu sắc với nhau.
Cứ mỗi khi đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè thì lại có một số bạn học sinh xin đến trung đoàn Tiên Phong thực tập, họ cũng đóng góp rất nhiều suy nghĩ và ý kiến hay để nông trường trung đoàn Tiên Phong ngày càng phát triển.
Mới đầu, Chu Thất Thất và Tiểu Bát học ở trường trung học gần đó. Kể từ học kỳ mới của năm thứ hai đã theo ba mẹ đến Đại học Thanh Hoa để chơi và học, nơi này cũng trở thành một danh lam thắng cảnh trong khuôn viên trường. Các giáo viên và bạn học đều biết khóa bảy mươi có hai học sinh tiểu học, tuy tuổi nhỏ nhưng có học lực khá và ý thức tư tưởng rất cao.
Hai đứa còn nhỏ nhưng có khát khao tri thức dồi dào, nhiều hứng thú, học với nhiều giáo viên thuộc các chuyên ngành khác nhau.
Bởi vì hầu hết các học sinh trong lớp của họ đều không đạt yêu cầu, những giáo viên đó đã truyền hết tri thức cho chúng khi lần đầu tiên gặp hai học sinh chăm học và xuất sắc như vậy, nhất là bạn học Chu Khâm Huyên, người được biết đến như một thiếu niên thiên tài về khoa học và kỹ thuật.
Khi tốt nghiệp vào học kỳ thứ hai năm 1973, Chu Khâm Huyên và Chu Tịch được Viện Khoa học Trung Quốc trực tiếp thu nhận, nghe nói sau này sẽ tham gia nghiên cứu khoa học và công nghệ cơ mật cao nhất.
Chuyện này phải được giữ kín, ngay cả Chu Minh Dũ và Mạc Như cũng không biết.
Mùa đông năm 1973, các học viên công nông binh khóa bảy mươi sẽ chính thức tốt nghiệp sau khi học xong chế độ giáo dục ba năm.
Sau khi nhà trường tổ chức họp động viên tốt nghiệp, về cơ bản các học sính đã quay về, chỉ có một số con cái cán bộ hoặc có mối quan hệ mới có thể ở lại thành phố hoặc làm việc trong các cơ quan, công xưởng thông qua các mối quan hệ.
Chu Minh Du và Mạc Như tổng cộng có hơn mười mấy học viên cũng được lãnh đạo nhà trường và giáo viên giữ lại, hy vọng họ có thể ở lại trường, hai người tuy cảm kích nhưng vẫn từ chối.
Bao nhiêu năm nay, họ coi trung đoàn Tiên Phong như quê hương của mình, hòa vào máu xương và không muốn rời xa nữa. Cho dù thế giới có rộng lớn bao nhiêu, người và việc ở quê nhà vẫn là mối quan tâm của họ.
Học hành thành công rồi thì càng nên về quê nhà xây dựng nông thôn mới, xây dựng quê hương thành nơi ai cũng muốn về.
Bởi đó là nơi tràn đầy lý tưởng và đam mê, đây là thời đại tràn đầy lý tưởng và đam mê. (Tập cuối)
... Ngoại truyện về nhân vật chính... Không chỉ Chu Minh Dũ và Mạc Như sau tốt nghiệp trở về trung đoàn Tiên Phong, trừ những người được đặc cách, các học viên công nông binh khác đều bị giữ lại trường hoặc thuyên chuyển đến các cơ quan nhà nước, những người khác đều trở về trung đoàn Tiên Phong.
Những năm sau, Chu Minh Dũ và Mạc Như nộp đơn lên ủy ban cách mạng huyện, anh muốn thành lập một tổ nghiên cứu khoa học kỹ thuật Tiên Phong trong tỉnh, chuyên nghiên cứu về các nội dung nuhw cơ giới hóa và tự động hóa nông nghiệp, hợp tác với các ngân hàng, các xưởng chế tạo máy móc, xưởng chế tạo máy móc nông nghiệp... Hy vọng sẽ góp phần phục vụ cho nền sản xuất nông nghiệp hiện nay.
Sau khi thành lập tổ nghiên cứu khoa học liên hợp, họ đã xin điện cho công xã Hồng Kỳ và trung đoàn Tiên Phong.
Công xã Hồng Kỳ đến nay vẫn chưa có một bưu điện đàng hoàng, chỉ có thể là chi nhánh của bưu điện huyện để nhận thư từ và bưu kiện, điện tín toàn là gửi đến bưu điện huyện rồi sau đó truyền xuống. Trong phút chốc đã trì hoãn một ngày, hoàn toàn không thể được tốc độ của điện báo.
Đợi sau khi có điện, công xã và trụ sở trung đoàn có thể nhận được điện báo, thực sự nhanh chóng và thuận tiện.
Bởi vì lúc này chi phí điện quá cao, nếu nhà nào cũng có điện thì hầu hết các xã viên không kham nổi chi phí cao nên tạm thời mở điện trụ sở trung đoàn và công xã Hồng Kỳ, sau này có thể từ hai nơi này từ từ tỏa ra các đại đội xung quanh.
Trụ sở trung đoàn của trung đoàn Tiên Phong bởi vì họ khá giàu có, nên ngoài văn phòng, trường học và bệnh viện ra, tất cả nhà ăn, trang trại, trạm hạt giống, tổ máy móc nông nghiệp, xưởng làm giấy và lò gạch đều có điện. Hơn nữa, để chăm sóc cho các xã viên, các trụ điện đã được dựng lên ở mọi hướng và đèn đường đã được lắp đặt.
Vì vậy, ngoại trừ mùa đông lạnh giá sau bữa tối, đèn đường trở thành nơi gặp gỡ của các xã viên, họ trò chuyện, họp hành, nghe đài và các thanh niên trí thức biểu diễn chương trình ở đây.
Tình trạng này kéo dài trong hai năm.