Cô cúi đầu chăm chú nhìn vải, tay trái cầm kéo, kéo không thuận tay lắm, cũng may mài đủ bén, "răng rắc, răng rắc", trước tiên cắt ra phần lớn, sau đó cất miếng vải lớn lại rồi cắt may chi tiết.
Chu Minh Dũ một tay giơ đèn dầu lên, một tay nâng cằm yên lặng nhìn bộ dáng làm việc của cô, khuôn mặt mềm mại trùng hợp với kiếp trước, mái tóc buông xuống ngăn trở đôi mắt ướt át của cô, chỉ lộ ra chóp mũi xinh đẹp.
Cũng giống như vô số lần nhìn thấy cô làm quần áo, nghiêm túc, thỏa mãn, cả người có một ánh sáng tự tin và nhẹ nhàng.
Cứ một mực nhìn cô như vậy khiến cho trái tim anh mềm mại, may mắn ông trời để cho bọn họ cùng nhau xuyên qua, không bị tách rời.
Anh chợt nhớ tới lần đó cô đi tham gia tiệc tụ hội với bạn học, thay đổi phong cách đoan trang, ăn mặc thanh xuân xinh đẹp, không giống với những người bạn cùng lớp. Anh thậm chí còn giả vờ thuận đường, gọi điện thoại cho cô đón cô cùng về nhà, chỉ để xem ngày xưa cô trông thế nào.
Bọn họ quen biết đã lâu, tuy rằng sau khi kết hôn rất ân ái, nhưng anh vẫn có chút tiếc nuối khi không tham gia vào cuộc sống sinh viên của cô. Nghe bạn cô nói, lúc học đại học cô rất thoải mái và rạng rỡ, cả người đều tản ra hào quang, không hề giống với Mạc Như thành thục ổn trọng chỉ thích son môi và cá cay mà anh gặp phải.
Nếu để cho anh trẻ hơn vài tuổi, anh rất muốn quen biết cô khi còn học đại học, hoặc sớm hơn.
...
Mạc Như cắt xong, ngẩng đầu chống lại tầm mắt của anh, cười cười: "Sao anh không hỏi em chuyện mua ngói nóc?" Anh hỏi thì chị đây sẽ nói cho anh biết!
Cô lộ ra bộ dáng nghịch ngợm như vậy làm cho lòng anh rung động, tiến lại gần hôn cô.
Mạc Như ai da một tiếng: "Cẩn thận kéo!”
Một lúc sau, anh hỏi: "Nói đi, cho anh biết cách của em."
Mạc Như dựa ở trên vai anh: "Chúng ta đi đến chỗ mua bán của xã đưa trứng gà, tiện thể tìm Phùng Như hỏi xem cô ấy có biết cách mua ngói hay không.”
Làm nhân viên bán hàng của hợp tác xã đương nhiên không phải dựa vào năng lực, thời điểm hiện tại người ta còn chú ý đến quan hệ hơn so với đời sau.
Có thể được làm nhân viên bán hàng, không phải trong nhà có quan hệ thì chính là tặng quà cáp cho người có liên quan.
Chu Minh Dũ hôn cô một cái: "Vẫn là vợ suy nghĩ chu đáo, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đi.”
Ngày hôm sau, như thường lệ trời còn tờ mờ sáng anh đã rời giường, lúc ăn sáng Chu Minh Dũ nói với Trương Thúy Hoa chuyện đi lên xã.
Anh đi trong đội mượn một chiếc xe cút kít, trải đệm cho Mạc Như ngồi, như vậy cô sẽ không bị mệt mỏi khi đi lại.
Trương Cấu thấy anh hầu hạ chu đáo như vậy, chua xót nói: "Út Năm, làm gì mà đi đâu em cũng mang theo vợ vậy.”
Cả thôn cũng không có lấy một người như vậy!
Chu Minh Dũ cười nói: "Em dẫn Sỏa Ni đi tìm hiểu hoàn cảnh, như vậy cô ấy có thể hiểu rõ hơn một chút.”
Mạc Như cười cười với Trương Cấu, đỡ cái giỏ nhỏ đựng trứng gà, để Chu Minh Dũ đẩy đi lên xã.
Lần này đã quen đường, ngay khi đặt chân đến xã đã trực tiếp đến nơi mua bán của xã.
Chu Minh Dũ đi vào thấy Phùng Như không đến làm việc, anh và Mạc Như đi đưa trứng gà trước, sau đó hỏi người phụ nữ trung niên thu nhận trứng gà địa chỉ nhà Phùng Như.
Mạc Như giữ lại mười quả trứng gà không bán, để trong giỏ nhỏ, hai người cùng nhau đến nhà Phùng Như.
Nhà Phùng Như ở phía sau Kinh Gia Trang, hơn mười phút là đến.
Hai người đến nơi vừa định tiến lên gõ cửa, liền nghe thấy trong sân truyền đến giọng nói bén nhọn của một người phụ nữ: "Còn chưa bước chân qua cửa mà đã một lòng hướng về đàn ông. Nếu như qua khỏi cửa rồi trong mắt còn có nhà mẹ đẻ sao?”
Sau đó là giọng nói của Phùng Như, chỉ nghe cô ấy kêu một tiếng chị dâu, lời phía sau thì nghe không rõ.
Chị dâu kia lại càng tức giận: "Em chỉ biết lấy lời tốt đẹp dỗ dành người nhà mẹ đẻ, đồ gì tốt đều giao cho nhà chồng. Em còn chưa bước qua cửa mà đã vội vàng lấy lòng đàn ông và em chồng của em, vào cửa nhà người ta rồi còn không phải sẽ giẫm đạp em dưới chân sao? Em thực sự cho rằng họ đối xử tốt với em sao? Em không dựa vào nhà mẹ đẻ sao? Không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, có chắc là bọn họ sẽ không coi em như người ở mà sai xử?”
Chị dâu kia càng nói càng tức giận, giọng nói cũng càng lúc càng lớn, không hề quan tâm có bị hàng xóm nghe thấy hay không.
"Này, chị mới nói hai câu mà em đã bỏ đi, em đi đâu vậy? Mẹ, mẹ nhìn con gái ngoan mà mẹ nuôi dưỡng đi! Lời của chị dâu là con tuy khó nghe, nhưng con có hại em ấy đâu!”
Mạc Như tỏ vẻ bảo Chu Minh Dũ nên rời đi trước, kết quả cửa kẽo kẹt một tiếng, Phùng Như từ bên trong lao ra, thiếu chút nữa đụng phải cô.