Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Bản Dịch Full)

Chương 145 - Chương 145: Phương Pháp (2)

Chương 145: Phương pháp (2) Chương 145: Phương pháp (2)

Phùng Như vội vàng xin lỗi: "Thật xin lỗi... Cô, cô là, Mạc Như!”

Mạc Như ăn mặc giản dị dáng vẻ xinh đẹp, bụng to, người đàn ông này rất thương yêu cô, cho nên Phùng Như ấn tượng rất sâu sắc, lập tức nhận ra.

Mạc Như cười cười: "Chúng tôi đến đưa trứng muốn tìm cô nói chuyện, kết quả cô không đi làm nên chúng tôi liền hỏi chị gái thu trứng gà một chút, thật là ngại khi quấy rầy cô.”

Phùng Như vội vàng lắc đầu, xoa xoa đôi mắt sưng đỏ: "Cái gì quấy rầy không quấy rầy chứ, tôi cũng không phải là người bận rộn gì." Cô ấy muốn mời hai người vào nhà ngồi nhưng lại thấy xấu hổ, dứt khoát nói: "Chúng ta đến chỗ mua bán của xã đi, hiện tại hai người muốn mua cái gì?”

Mạc Như đưa giỏ nhỏ cho cô ấy: "Lần trước cô giúp đỡ rất nhiều, chúng tôi cũng không có gì để cảm ơn, đây là mấy quả trứng gà.”

Phùng Như vội từ chối không chịu nhận, Mạc Như lại một hai phải đưa.

"Cô xem, tôi nhất định phải tặng, cô thì lại không cần, chúng ta đẩy tới đẩy lui thật không tốt."

Phùng Như lập tức nói đưa tiền.

Mạc Như càng không chịu: "Kỳ thật chúng tôi tới nhờ cô hỗ trợ, đương nhiên đây là quà cảm ơn chuyện lần trước không phải là hối lộ cho lần này đâu.” Cô nói xong lập tức cười rộ lên.

Tào Hồng Kỳ ở trong viện nghe thấy liền chạy ra, làm vẻ mặt khinh bỉ nhìn kỹ Mạc Như và Chu Minh Dũ, nhìn dáng vẻ hai người cũng không tệ, nhưng vừa nhìn đã biết là dân nghèo chân đất, phỏng chừng là tới xin làm việc.

Chị ta liền âm dương quái khí nói: "Ai da, chị nói này Phùng Như, chị dâu bảo em làm chút chuyện em liền từ chối, vì sao mùi khó ngửi đến tìm em, em lại vui vẻ đến như vậy?”

Sắc mặt Phùng Như đỏ lên: "Chị dâu, chị đừng quá đáng.”

Tào Hồng Kỳ xì một tiếng khinh miệt: "Chị thấy em không phân biệt được trong ngoài, không thấy rõ thân sơ xa gần. Họ là ai? Con chó con mèo chui ra từ xó xỉnh nào, hai mắt nhìn chằm chằm vào em là để làm chuyện có lợi, còn không phải là vì thấy em làm nhân viên bán hàng sao?”

Phùng Như đã tức giận đến mức không nói nên lời.

Mạc Như hơi nhíu mày, cô và Chu Minh Dũ không thích hợp nói gì, dù sao người này là chị dâu của Phùng Như, mà bọn họ đến đây là nhờ hỗ trợ.

Tuy nhiên, nếu đối phương có khí thế áp bức người khác như vậy, rõ rang Phùng Như cũng chịu khổ, cô liền cười nói với Chu Minh Dũ: "Út Năm, hôm nay ra ngoài không nhìn ngày, trên đường giẫm phải phân chó, đến nơi này lại nghe tiếng chó điên sủa, chúng ta đi nhanh kẻo bị cắn.”

Cô cười cười xin lỗi Phùng Như: "Chúng ta đi thôi.”

Tào Hồng Kỳ bị Mạc Như châm chọc đến hai hàng lông mày dựng thẳng lên, mắng: "Cô lại là thứ chui ra từ nơi nào..." Chị ta còn chưa mắng xong, chỉ thấy thanh niên cao lớn cơ bắp rắn chắc kia đi về phía mình, anh ta mày rậm mắt dài, ánh mắt lộ ra vẻ hung tợn như muốn đánh người.

Chị ta sợ tới mức lập tức chạy lui về: "Đánh người!”

Chu Minh Dũ nhún nhún vai, cười cười với hai người: "Tôi muốn nhắc nhở cô ấy lá hẹ dính răng không đẹp.”

Hai người cười rộ lên, Phùng Như bảo Mạc Như lên xe, ba người cùng đi đến nơi mua bán của xã.

Trên đường Phùng Như và Mạc Như mắng chửi chị dâu cô ấy một chút, phỏng chừng là ở trước cửa nhà bị kìm nén không dễ tâm sự, bởi vì không quen biết với Mạc Như, nhưng ấn tượng lại không tệ, hơn nữa vừa rồi cũng đã va chạm, không ngại việc xấu đi bêu ra ngoài.

Bởi vì Phùng Như làm việc ở nơi mua bán của xã cho nên Tào Hồng Kỳ nhờ cô mua đồ giúp, không trả tiền cũng không đưa phiếu, mua xong thì mang về nhà mẹ đẻ. Phùng Như không có khả năng thỏa mãn chị ta mãi, kết quả chị ta liền tìm cách gây sự, hôm qua Phùng Như mua cho em chồng một cái váy, hôm nay bị Tào Hồng Kỳ biết được lập tức vừa mắng vừa làm ầm lên, chê khuỷu tay cô chỉ biết quẹo ra ngoài. Nhưng em chồng cô có đưa tiền và phiếu, cũng không phải mua không.

Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, nhà ai rồi cũng sẽ có một cực phẩm như vậy.

Điểm ấy đương nhiên Mạc Như sẽ không cười, cũng chỉ có thể an ủi một chút, giúp Phùng Như thả lỏng tâm tình, về phần làm như thế nào thì phải để đối phương tự mình đi mò mẫm.

Cô nói chuyện trong nhà muốn xây nhà nhưng thiếu mái ngói cho Phùng Như nghe, hỏi cô ấy có thể giúp đỡ hay không.

Phùng Như cười nói: "Cô hỏi thật là đúng người, tôi không giúp được gì, có điều phó xã trưởng của chúng tôi có thể. Tôi và anh ấy có quan hệ không tệ, vừa lúc trứng này của cô mang đến tặng anh ta.”

Mạc Như ngượng ngùng nói: "Có phải là hơi ít không?”

Như vậy phải để Phùng Như gánh nhân tình rồi.

Phùng Như nói: "Không ít đâu, đây là mười quả trứng đấy. Hai người ở nhà cũng không nỡ ăn, mười quả lấy ra cho anh ta còn ngại ít, đây không phải là có tật xấu sao?” Nói xong cô ấy liền cười rộ lên, không còn bộ dáng nhu nhược bị chị dâu áp chế lúc trước.

Bình Luận (0)
Comment