Tiếp tục đi về phía trước, ở ngã ba nhìn thấy một con ngựa đang đang kéo một xe phân lớn, đột nhiên giật mình sợ hãi trực tiếp nhảy lên, hai chân đứng thẳng và đứt dây đai bụng ngựa. Người đuổi ngựa sợ tới mức sắc mặt vàng như đất nhưng vẫn không chịu buông dây cương ngựa ra, sợ ngựa chạy nên gắt gao kéo lại, kết quả bị kéo đến thiếu chút nữa bị xe lớn đè qua người.
May mà Chu Minh Dũ nhanh nhạy xông tới kéo anh ta ra, ngay cả ngựa và xe phân đều vọt vào trong mương, cuối cùng được một đám người chế trụ.
Thời điểm dân làng luống cuống tay chân chế trụ con ngựa, Chu Minh Dũ liền kéo Mạc Như tiếp tục đi về phía trước, chờ người nọ nhớ tới muốn nói cảm ơn thì bọn họ đã đi xa.
Lúc đi tới Giả Gia Câu, bọn họ thế đụng phải một thôn đang làm phong trào cộng sản!
Mạc Như lo lắng nhất điều này, bởi vì Chu Gia Trang cũng nói muốn làm cộng sản, nhưng bởi vì điều lệ cụ thể còn chưa có, cho nên Chu Thành Chí vẫn đè ép. Hiện tại lại đụng phải thôn khác đang làm, cô và Chu Minh Dũ có ý vây xem một chút, nếu phát hiện vấn đề gì đến lúc đó thôn của bọn họ tận lực tránh một chút.
Bí thư đại đội và đại đội trưởng của Giả Gia Câu mang theo một đám người, lôi kéo xe đến từng nhà lấy lương thực, nói là muốn tập trung lương thực vào trong đại đội, toàn bộ đại đội cùng nhau ăn cơm. Nếu ai dám cất giấu lương thực mà bị tìm ra thì sẽ tay đấm chân đá, nếu lúc bị nói mà không quay đầu, vậy thì thêm một tội, trực tiếp đánh chết.
Bọn họ dẫn đầu cái gọi là "đội tìm kiếm lương thực" như sói như hổ, khiêng theo gậy gộc, bí thư có thể quật ngã người ta chỉ bằng một mệnh lệnh.
Bọn họ còn chứng kiến một vụ xét xử hàng loạt, một số hộ gia đình bị hàng xóm hoặc người nhà tố cáo về việc tàng trữ lương thực, sau đó bị kéo vào sân trong thôn, bí thư đại đội chỉ huy mấy phần tử tiên tiến của đội tìm kiếm lương thực trong thôn đánh mấy người đó đến hộc máu, vừa đánh vừa bắt bọn họ thừa nhận chính mình tham gia nhóm tư hữu hóa, bôi nhọ chủ nghĩa cộng sản.
Thậm chí Mạc Như còn nhìn thấy răng trên mặt đất đẫm máu!
Chu Minh Dũ không nghĩ tới Giả Gia Câu dã man như vậy, nhìn sắc mặt Mạc Như có chút không tốt, lại sợ người của Giả Gia Câu làm khó người qua đường, vội vàng kéo cô bước nhanh đi.
Mạc Như trong lòng có chút nặng nề: "Chu Dũ, anh nói thôn chúng ta có giống như vậy hay không?”
Chu Minh Dũ nói: "Không đâu, thôn chúng ta chỉ có một số ít người nhảy nhót, những người khác vẫn là sáng suốt.”
Mạc Như: "Đôi khi một số ít người gây họa cho đại đa số người." Có người chống lưng ngay cả Trương Căn Phát vô lại như vậy cũng có thể xoay người nắm giữ quyền thế của một thôn, nếu như không phải bởi vì Chu Gia Trang còn có những người như Chu Thành Chí, Chu Thành Nhân có uy vọng để trấn áp, chỉ sợ cũng không khác lắm so với Gỉa Gia Câu.
Chu Minh Dũ quay đầu cười cười với cô, "Đừng sợ, thôn chúng ta không giống vậy.”
Bất kể là lúc nào, anh đều sẽ bảo vệ cô, tuyệt đối không để cho cô chịu oan ức.
Vì chọc Mạc Như, anh lại bắt đầu lầm bầm bài hát Trư Bát Giới cõng vợ cho cô nghe, chọc Mạc Như cười rộ lên.
Nói nói cười cười, họ đã đến xưởng lò ở phía sau thôn Cao Qua Trang.
Xưởng lò cũng không nằm ở trong thôn, cách thôn bốn dặm đường, chung quanh có một mảng rừng cây lớn, có người đang đốn củi đốt lò nung.
Lúc này trời còn sáng, Chu Minh Dũ sắp xếp Mạc Như ở ngoài cửa chờ một chút, anh cầm tờ giấy đi đến cửa phòng thường trực tìm người hỏi một chút.
Hỏi rõ ràng, anh liền kéo Mạc Như đi vào, đậu xe trong bóng râm dưới gốc cây ngô đồng lớn để Mạc Như chờ, anh đi tìm Tiền Vũ, người phụ trách giao hàng.
Tiền Vũ là cháu trai của giám đốc nhà máy, anh ta rất có tiếng nói ở đây, ngoại trừ giám đốc nhà máy ra anh ta chính là lớn nhất.
Mạc Như trong lúc chờ Chu Minh Dũ thì lấy quần ra may, tuy rằng vải có rất nhiều khuyết điểm nhưng không cản trở việc làm quần áo, dù sao sau này quần rách vẫn rất thời trang.
Lúc này không dây thun để mua, quần của mọi người đều dùng một sợi dây thừng làm thắt lưng buộc lại, không chắc chắn cũng không tiện, rất dễ thắt nút. Hơn nữa cô là phụ nữ mang thai, lưng quần cần dài rộng, buộc dây thừng càng bất tiện, cô dứt khoát dùng hai sợi vải làm quần yếm, vừa vặn có thể dùng những tấm vải có khuyết điểm quá lớn. Đến lúc cô không mặc nữa cũng có thể tháo ra may vào khan quấn để bế bạn nhỏ.
Đang may quần áo, cô thấy mấy người cũng kéo xe đi vào, trong đó có một người cao lớn thô kệch, vai trần giọng thô: "Nhanh lên nhanh lên, chúng ta đến muộn rồi.”
Một người khác chạy đến xem, trở về nói: "Có một số người xếp hàng, chúng ta đến muộn rồi."