"Con mẹ nó, muộn cái gì, chúng ta nhất định phải là người đầu tiên. Cậu cũng không phải không biết đám con cháu họ nhà rùa này làm việc mười ngày nửa tháng mới xuất ra một lò gạch ngói, cứ gọi hàng như vậy cũng không đủ cho mấy thứ con hoang kia phân chia, chúng ta phải là người đầu tiên!”
Mạc Như không kìm được liếc hắn một cái, đúng là lúc nào cũng có người độc đoán không biết nói phải trái, phải có thứ tự trước sau, không hiểu à.
Người đàn ông to khỏe kia để xe chở đất xuống, phủi phủi rồi đến phòng làm việc của nhân viên giao hàng.
Ngay sau đó, Mạc Như nghe thấy hắn lớn tiếng quát: “Tổ trưởng Tiền! Mau chất lên xe cho chúng tôi trước đi, chúng tôi còn đang chờ xây tường nữa.”
Mạc Như bước xuống đất đi đến nhìn, thấy có vài người đang xếp hàng trong phòng làm việc, đúng lúc đến lượt Chu Minh Dũ thì lúc này người đàn ông kia hét lên muốn chen ngang.
Tiền Võ nói: “Xếp hàng đi, vẫn còn hai ngàn viên gạch, hai ngàn viên ngói, ba trăm ngói bò, nếu không đủ thì ngày mai lại đến tiếp.”
Người đàn ông kia vừa nghe thấy đã lập tức chen lấn lên hàng phía trước: “Tôi thầu hết rồi, các người về hết đi, ngày mai lại đến xếp hàng.”
Một số người ở hàng cuối hỏi hàng phía trước cần bao nhiêu, tính toán đúng là không đến lượt mình chỉ đành bỏ cuộc, nhưng bọn họ cũng không chịu đi mà ở lại trong lò nung một đêm rồi ngày mai đến xếp hàng tiếp.
Cho dù có biên lai cũng chưa chắc có hàng, đó là chuyện không còn cách nào khác. Ai bảo có những người thích viết ngân phiếu khống, năm Dần ăn lương năm Mão, chưa dự trữ ngói đã bán trước rồi.
Chu Minh Dũ nghĩ đến điều này rồi, lúc ở trên trấn có hỏi qua phó xã trưởng Trần Cương và biết được có lãnh đạo sẽ viết biên lai khống. Chẳng hạn, lò nung không chia nhiều phần trăm cho ông ta, nhưng ông ta viết rất nhiều biên lai, trong đó có một phần là biên lai khống, đang cần xếp hàng và đợi hàng hóa. Cứ như vậy đã làm phá vỡ quy tắc, ông ta chỉ có hạn mức là một ngàn nhưng lại viết mười ngàn, vậy thì người khác có một ngàn và viết một ngàn chẳng phải sẽ bị ông ta thay thế rồi phải đi xếp hàng phía sau chín ngàn kia?
Sau đó bọn họ nghĩ ra một cách, số định mức thực tế gọi là hàng thật hoặc biên lai thật, trống thì gọi là biên lai khống, biên lai khống phải xếp sau biên lai thật, hàng có sẵn đều phải dành cho biên lai thật mới được.
Biên lai thật nghĩa là đã thanh toán tiền cho lò nung, còn biên lai khống là người mua hàng đã thanh toán tiền cho người viết bên lai nhưng người viết biên lai lại chưa đưa tiền cho lò nung, nên số tiền này chỉ có thể coi là tư cách xếp hàng.
Cung không đủ cầu là lộn xộn như vậy đó.
Người đàn ông kia hỏi Chu Minh Dũ: “Đồng hương! Anh mua gì? Bao nhiêu?”
Chu Minh Dũ liếc nhìn hắn: “Chỉ hai trăm viên ngói bò thôi, không nhiều lắm.”
Người đàn ông kia sốt ruột: “Tôi đã thầu ba trăm viên rồi, anh cần hai trăm viên thì tôi mua gì đây? Hay là ngày mai anh hãy đến.”
Chu Minh Dũ nhìn phía bên ngoài: “Anh có thể đến đây xếp hàng vào ngày mai.”
Vừa rồi anh còn vui mừng vì mình có vận may tốt, có thể lấy được hàng trong ngày. Nếu vận may không tốt thì khi đến hết hàng là phải đợi, có người đợi ba bốn ngày vẫn không có hàng, không đợi được nữa thì bỏ đi. Kết quả là hai hôm sau lại đến nhưng vẫn không có hàng rồi tiếp tục đợi thêm mấy ngày nữa.
Thậm chí còn có người xếp hàng hơn cả tháng trời vì đều không ở trong tầm mắt, cả đi và về đã phải mất một ngày, nếu tin tức không nhanh thì sẽ chậm trễ mọi việc.
Sao anh có thể lãng phí vận may tốt như vậy, ai biết được lần sau đến còn phải đợi thêm mấy ngày nữa.
Huống hồ biên lai của anh là thật.
Người đàn ông vạm vỡ kia thấy anh có vẻ cao lớn và rắn chắc, lông mày rậm dài, không giống những kẻ chân yếu tay mềm gầy guộc dễ ức hiếp, hắn cười gằn: “Đồng hương! Tôi có chuyện muốn trao đổi với anh. Chúng tôi đang cần dùng gạch ngói gấp, anh nhường tôi hai trăm viên này rồi lần sau anh đến lấy hàng thì tôi sẽ nhường lại anh gấp đôi, anh thấy thế nào?”
Chu Minh Dũ lắc đầu: “Mái nhà tôi không có ngói bò, sắp đến mùa lũ rồi nhà tôi sẽ bị phá hoại hết, xin lỗi không thể đổi được.”
“Ai chà! Tôi nói này, sao anh ngay thẳng như vậy.” Người đàn ông vạm vỡ kia vốn cũng không thật lòng muốn đổi với anh nhiều như thế, hắn chỉ muốn lừa anh để được mua trước mà thôi, nhưng không ngờ Chu Minh Dũ không bị lừa nên lập tức thấy không vui.
“Anh nghe ngóng khắp nơi xem Tần Quế Hào tôi có phải là một nhân vật lớn hay không? Anh nói không đổi là không đổi ư?”
Chu Minh Dũ liếc nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Hiện tại trên dưới đều thuộc về Đảng Cộng Sản, anh chính là phần tử xấu có hành vi dựa vào quyền thế áp bức kẻ yếu. Nếu anh còn hung dữ với tôi thì tôi sẽ đi kiện anh. Anh họ Tần, Tần Gia Lĩnh ư?”