Mạc Như đưa cho Chu Minh Dũ bốn quả trứng gà để anh đưa cho Tiền Võ. Dù sao trứng gà là thứ tốt, cũng không phải ai cũng được ăn mỗi ngày, cho đi cũng là có ý tốt, để mọi người biết bọn họ đang cảm ơn.
Chu Minh Dũ cầm bốn quả trứng gà trên tay rồi tiến đến cất vào trong túi áo khoác lớn của Tiền Võ.
Tiền Võ sờ thấy bốn quả trứng gà: “Ái chà! Người anh em Chu khách sáo quá.”
Chu Minh Dũ nói: “Cũng may có anh giúp nên chúng tôi mới có thể lấy được hàng, ngay cả ống khói cũng có rồi, lần sau lại đến chở xỉ than.”
Tiền Võ cười nói: “Anh chỉ cần đến là được rồi.”
Chu Minh Dũ và anh ta tạm biệt nhau, anh kéo một xe gạch cùng Mạc Như rời khỏi lò nung.
Trên đường đi, Mạc Như nói đùa: “Anh Út Năm! Anh nói xem chúng ta giấu gạch rồi quay lại chất một xe xỉ than, bọn họ có nghi ngờ không?”
Chu Minh Dũ cười nói: “Nếu là anh đảm bảo cũng nghi ngờ em, nhà nào kéo gạch còn đi cùng với một người ôm cái bụng chình ình. Chu Gia Trang ở cách đây hai mươi dặm, chưa đi dược vài bước đã quay lại kéo xỉ than, nói là dỡ hàng trên đường đi thì người ta cũng không tin đâu.”
Sau khi mặt trời lặn xuống núi, bầu trời nhanh chóng tối sầm lại, đợi đến khi bọn họ đi đến khu rừng cây thì ánh sáng càng thêm mờ mịt.
Nhưng lúc này cũng không ai dám cướp bóc dọc đường nên cho dù là rừng cây hay ruộng đồng xanh cũng không sợ.
Mạc Như nói dừng lại nghỉ ngơi ăn cơm.
Cô lấy ra một cái khay mà Chu Minh Dũ đan bằng lá cây hương bồ, để thức ăn và dưa muối lên đó và rót thêm ly nước ấm.
Chu Minh Dũ hỏi: “Có phải trứng gà của em đã hết rồi không?”
Mạc Như cười: “Em vẫn còn ve sầu.” Cô lấy ra vài con đã nướng chín rồi đung đưa trước mặt Chu Minh Dũ, sau đó đưa đến miệng anh.
Chu Minh Dũ đâu dám ăn: “Em ăn đi, bổ sung dinh dưỡng.”
Mạc Như cứ cố đút cho anh ăn: “Chúng ta nghỉ ở đây một lúc, lát nữa trong rừng cây chắc chắn có rất nhiều ve sầu, vừa đúng lúc có thể đi lần mò.”
Chu Minh Dũ nở nụ cười xấu xa và nói: “Thường thì loại rừng cây này đều là nghĩa trang trong thôn chúng ta, em đừng sợ...” Anh thấy hối hận dù chưa kịp nói xong, não anh co giật định hù doạn cô nhưng rồi chữa lại: “Nhưng ở đây không phải, nơi đây là lò nung, trồng trọt rồi làm củi nhóm lửa.”
Mạc Như vểnh tai lên quan sát xung quanh, cô dựa sát vào Chu Minh Dũ trong vô thức.
Chu Minh Dũ ôm lấy cô, xoa đầu và nói: “Anh lừa em đấy, đừng sợ.”
Sau khi ăn cơm xong, Mạc Như dọn dẹp rồi bảo Chu Minh Dũ đi dạo cùng cô.
Lát nữa ve sầu mới xuất hiện, cô nhặt những cành cây trong rừng, nhìn thấy những chiếc lá dày dưới gốc cây đã mục nát thành đất mùn, cô vui vẻ nói: “Chuyển nó về để trong sân nhà chúng ta đi.”
Những đất mùn này rất màu mỡ nên sẽ rất lãng phí nếu để chúng ở đây. Sân trong nhà mới của bọn họ không thích hợp trồng cây nên cần phải đào một lớp dày trên bề mặt, nhặt hết sỏi bên trong ra rồi mới có thể cho thêm một lớp đất mới. Nghĩ đến chuyện sau một thời gian nữa, những cây này có thể bị đốn hạ để luyện gang thép, cô lại cảm thấy đau lòng.
Với sự giúp đỡ của Chu Minh Dũ, cô thu hoạch được rất nhiều đất mùn và cành cây.
“Chu Minh Dũ! Anh mau đến đây nhìn xem nấm này có ăn được không?” Cô cầm đèn lồng, phát hiện ra một đống nấm hình cây dù dưới gốc cây thông lớn.
Chu Minh Dũ do dự một lát: “Anh cũng không chắc, tốt nhất là đừng ăn, mang về cho mẹ xem thử.” Thời kỳ kháng chiến chống Nhật, các bà ngày nào cũng dẫn theo người nhà đi đào rau dại nên có năng lực phân biệt rau dại rất cao.
Mạc Như đồng ý. Cô thu những cây nấm và kể cả đất mùn xung quanh vào trong không gian.
Khi ve sầu bắt đầu xuất hiện thì hai người vui vẻ cầm đèn bắt chúng.
Bỗng có người hét lên: “Có ma!” rồi nhảy nhót điên cuồng trong rừng.
Chu Minh Dũ và Mạc Như giật mình, anh lập tức ôm Mạc Như vào lòng, thận trọng liếc nhìn một vòng xung quanh.
Anh không tin là có ma, cho dù anh và Mạc Như xuyên không chắc cũng có cơ sở khoa học là sự chuyển động của năng lượng chứ không phải là học thuyết quỷ thần. Dù sao anh vẫn thấy ma quỷ là thứ mà người ta tự bịa ra để tự dọa chính mình.
Anh ôm lấy Mạc Như rồi đi theo âm thanh kia, nhưng lại phát hiện ra là Tần Quế Hào và những người khác đang kéo xe đi qua.
Tần Quế Hào và những người khác chất lên xe về nhà ngay trong đêm, đi vào trong rừng nhìn từ xa thấy có ngọn lửa đang lơ lửng, rõ ràng chính là ma trơi.
Xung quanh tối đen như mực, không nhìn thấy rõ gì cả, cùng với tiếng lá cây bạch dương xào xạc trong gió, có lẽ đây là nghĩa trang.
Trong số đó có một người lập tức dựng tóc gáy: “Ôi mẹ ơi! Có ma!”