Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Bản Dịch Full)

Chương 153 - Chương 153: Đánh Nhau (5)

Chương 153: Đánh nhau (5) Chương 153: Đánh nhau (5)

Lúc này, Chu Minh Dũ ôm lấy Mạc Như cầm đèn bão đi đến, trong mắt những người như Tần Quế Hào, chỉ nhìn thấy ngọn lửa di chuyển trong không trung, trời tối đen như mực nên không nhìn thấy hai người. Đây đúng là câu chuyện Liêu Trai được tái hiện, bãi tha ma, ma trơi lơ lửng, một người cầm đèn bão bay lơ lửng đến…

Bọn họ có thể tự dọa chết mình.

Tần Quế Hào và những người khác quỳ một cái “phịch”: “Đại Tiên tha mạng! Đại Tiên tha mạng! Chúng tôi chỉ đi ngang qua đây thôi, không cẩn thận làm quấy nhiễu…”

“Mấy người làm gì đấy?”

Mạc Như tò mò nhìn bọn họ, chẳng lẽ cô và Chu Minh Dũ rất giống Đại Tiên ư?

Tần Quế Hào và những người khác ngẩng đầu thì thấy Chu Minh Dũ cười như không cười đang nhìn bọn họ, nhất thời cảm thấy mất mặt.

Tần Quế Hào không dằn lại được nữa, trái lại còn thấy rất ấm ức: “Này! Sao anh lại giả thần giả quỷ như thế?”

Còn có người hét to: “Các người trốn ở đây làm gì? Không biết là sẽ dọa chết người à?”

Mạc Như nói: “Chúng tôi đâu có trốn đâu? Chúng tôi quang minh chính đại đi bắt ve sầu, ở đây nhiều cây bạch dương như vậy nên ve sầu cũng nhiều lắm.”

Tần Quế Hào và những người khác nhìn cô mà không nói nên lời: “A a a! Chúng ta mau đi thôi.”

Bọn họ kéo xe đi luôn mà không dừng lại.

Bọn họ làm như vậy khiến Mạc Như thấy hoảng sợ: “Anh Út Năm! Chúng ta cũng đi thôi.”

Khuya rồi, con người dễ suy nghĩ lung tung.

Sau khi rời khỏi rừng cây, Mạc Như cười ha ha: “Tần Quế Hào trông có vẻ lợi hại nhưng thực ra lại rất nhát gan.”

Dám đi vào ban đêm mà còn sợ cái này?

Thời điểm ấy tin tức chưa phát triển, hầu hết những người ở quê không biết chữ không có văn hóa, ai đi ban đêm về cũng có thể bịa đặt ra một câu chuyện, cái gì mà gặp phải Hoàng Đại Tiên, hồ ly tinh, cô vợ nửa đêm gọi tên ở giao lộ... Câu chuyện thường thấy là quỷ đả tường.

Nhất là những người đi qua nghĩa trang, cần phải thêu dệt ra một câu chuyện, không bịa ra một câu chuyện thì có lỗi với bản thân đã đi đường đêm. Thời điểm này, trò chơi tiêu khiển rất ít, ai cũng thích nghe người khác kể những câu chuyện kỳ dị, cho nên rất có thị trường, còn sẽ càng lan truyền càng thần kỳ nữa.

Đương nhiên hai người không biết sau khi Tần Quế Hào và những người khác bị dọa khiếp sợ, chạy ra khỏi rừng là bắt đầu khoác lác với nhau, không ai thừa nhận bản thân sợ hãi, còn cười nhạo những người khác nhát gan, nói mình ban đầu dũng cảm thế nào, gặp gỡ bất ngờ ra sao.

Chưa về đến nhà nhưng Tần Quế Hào đã bịa ta một câu chuyện giật gân trong chuyến đi này, nhật ký cuộc gặp gỡ bất ngờ ở nghĩa trang bên ngoài lò nung.

Gặp phải cái gì mà Chu Minh Dũ là một hồ li tinh nam, bắt cóc con gái nhà lành và làm người ta có thai, còn mình là một thanh niên chính trực đã chiến đấu với hồ li tinh suốt ba trăm hiệp để giải cứu con gái nhà lành.

Vừa có thể thỏa mãn sự hiếu kỳ của bản thân, vừa thỏa mãn cơn nghiện phục thù trong lòng, đúng là sảng khoái.

Đợi đến khi không còn ai, Mạc Như thu gần hết gạch ngói vào trong không gian, chỉ để lại một ít để qua mặt. Làm như vậy thì Chu Minh Dũ sẽ không thấy nặng khi kéo nữa. Chu Minh Dũ treo đèn bão lên một cây gậy rồi cột lên càng xe để nó có thể chiếu sáng xa hơn.

Hai người đồng hành với nhau, nói về những chuyện như em bé, xây nhà mới… Thi thoảng có tiếng ếch nhái và ve sầu đệm thêm, còn cả tiếng côn trùng rì rào với nhau nên họ không cảm thấy đường đêm khó đi nữa, ngược lại còn thấy rất thoải mái.

Đang đi thì phát hiện ở trước mặt có một ngôi làng đèn đóm chập chờn, gà bay chó sủa, xen lẫn tiếng mắng chửi ồn ào của những người đàn ông và tiếng khóc của trẻ con, nhìn từ bên ngoài trông có vẻ hơi đáng sợ.

Mạc Như thì thầm: “Chu Minh Dũ! Chúng ta đừng đi ngang qua thôn nữa, hay là chúng ta đi đường vòng đi.”

Chu Minh Dũ gật đầu: “Đó là Cổ Gia Câu, chúng ta đi vòng qua đó.” Nơi bọn họ đến là Cổ Gia Câu, trong thôn này có những người bộ dạng hóa thân chính nghĩa, hở một chút là muốn đánh cái này đánh cái kia, rất là điên cuồng.

Đột nhiên, Chu Minh Dũ thấy trước mặt có người lén lút trốn ra ngoài, trên vai còn vác một bao tải, vừa nhìn thấy bọn họ đã giật mình chạy xuống mương nước bên đường.

Người đó ở trong mương nước, chẳng mấy chốc lại vác bao tải lên chạy nhanh như bay.

Khi Chu Minh Dũ đi đến đó, cầm đèn bão rọi sáng: “Anh ta vứt lại một ít lương thực này.”

Mạc Như có hơi khó hiểu: “Có phải là cất giấu không?”

Chu Minh Dũ lắc đầu: “Là vứt đi.” Một đống lúa mì rơi thẳng xuống mương, không phải là giấu, rõ ràng là đã vứt đi trong lúc vội vàng.

Lúc này, ở đằng trước thôn vang lên tiếng chửi mắng: “Bắt lấy hắn, có phải là mang lương thực đi giấu rồi không?”

Bình Luận (0)
Comment