Ban đầu, Chu Minh Dũ muốn mời chú Ba giúp đỡ, nếu thấp cổ bé họng thì anh nhờ bác cả hoặc đội trưởng nói giúp. Không ngờ người ta đã chủ động đến rồi, anh nhẹ nhàng hỏi Chu Thành Nhân: “Ba! Ba nhờ vả chú Ba và chú Ngọc Trung từ lúc nào vậy?”
Chu Thành Nhân còn ngạc nhiên hơn cả con trai mình, hoàn toàn không biết là đã xảy ra chuyện gì, ông ta còn suy nghĩ là con trai mình thật có thể diện, mời được người ta đến.
Nghe thấy con trai nói vậy, Chu Thành Nhân nói: “Cứ làm việc trước, đến lúc đó tính tiền công như bên ngoài.”
Thực ra cho dù là em trai ba hay là nhà Chu Ngọc Trung trước mặt, Chu Thành Nhân cũng chưa bao giờ chủ động nói muốn xa lánh người ta, hơn nữa ông chưa từng cảm thấy mình và người ta có mâu thuẫn gì. Nhiều năm qua, hai gia đình kia đều không nói chuyện mà trốn tránh ông, ông cũng hết sức bảo vệ bọn họ trước mặt mọi người, cũng chưa từng nói với con cái là hai nhà kia không đúng, chỉ là người ta không gặp mặt ông ta mà thôi.
Ông và Chu Thành Tín tuyệt giao, ông luôn cảm thấy rằng em trai ba tính khí trẻ con. Năm đó, ông ta mười tuổi còn em trai ba thì bảy tuổi, mẹ mất sớm, ba cũng tìm mẹ kế bởi vì nhà đông con.
Bảy năm sau, ba mất vì một cơn bạo bệnh. Lúc đó anh cả mới hai mươi mốt tuổi, ông mười bảy tuổi, em trai ba mười bốn tuổi, em trai tư sáu tuổi, em gái bốn tuổi, em trai năm hai tuổi.
Mùa xuân năm sau, người mẹ kế tái hôn và dẫn theo em trai năm, bỏ lại em trai tư và em gái.
Hai anh em cùng các em trai em gái sống với nhau, tuy có chị cả giúp đỡ nhưng những khó khăn vất vả vẫn có thể tưởng tượng được.
Anh cả bận rộn với công việc, những chuyện trong nhà cơ bản là do ông quán xuyến. Sau khi có chị dâu cả, gia đình của bọn họ mới giống một gia đình, không đến mức áo rách quần manh như trước đây. Nhưng kể từ sau khi anh cả kết hôn, ông nhận ra em trai ba ngày càng kỳ lạ, lúc nào cũng cáu kỉnh, còn xích mích với em trai tư, đương nhiên ông cũng bảo em trai ba nhường cho em trai tư, dù sao em trai tư cũng nhỏ tuổi hơn bọn họ nhiều.
Tuy không cùng một mẹ, nhưng cũng cùng một ba, mọi người đều là anh em.
Lâu dần, em trai ba cứ luôn nói ông ta là được nhặt về, em trai tư mới là anh em ruột của bọn họ, ông ta có chút nóng nảy. Nếu nói về mâu thuẫn thì Chu Thành Nhân hoàn toàn không nghĩ ra được gì, luôn cho rằng đó là chuyện vặt vãnh, tính tình trẻ con.
Sau đó, ông nhường cho em trai ba học nghề mộc trước, em trai tư cũng muốn theo học, ông cùng anh cả chị dâu bàn bạc và đồng ý, đâu có ngờ em trai ba lại gắt gỏng, cũng không biết tại sao ngày nào cũng xị mặt, mãi đến khi em trai tư không đi học nữa mới thấy đỡ hơn.
Nhưng bởi vì phân chia nên em trai ba không vui, lúc đó nghèo rớt mồng rơi, nhà cũng không đủ ở, mấy anh em kết hôn cũng chen chúc ở với nhau.
Mãi đến khi em trai ba lấy vợ, trong nhà thực sự ở không được nữa thì ông và anh cả mới bàn bạc ra ở riêng, cả nhà anh cả và em trai ba cùng sống ở căn nhà trong thôn. Sau khi ông dẫn em trai tư đi đến thôn xây căn nhà tranh để ở, rồi em trai tư trưởng thành lấy vợ, mấy anh em góp tiền cho ông ta xây nhà để dọn về thôn, ông và Trương Thúy Hoa dẫn theo con cái đến ở trong căn nhà tranh trước đây, bọn họ mới chuyển về thôn vài năm trước.
Ông ta ngẫm nghĩ liệu có phải đã quán xuyến quá nhiều rồi không? Năm đó, em trai ba và anh cả ra ở riêng, muốn trồng cây ở trong sân, ông chỉ nói một câu không thể trồng cây Dương liễu ở ngoài sân, em trai ba tức giận cứ muốn trống, trồng được vài cây mới chịu thôi.
Sau này thấy ông thì không còn đối phó nữa, vừa gặp mặt đã quay đầu đi, cũng không thèm chào hỏi, chỉ cần ông ở đâu thì em trai ba sẽ không xuất hiện ở đó, giống như nhà Chu Ngọc Trung ở đằng trước.
Về Chu Ngọc Trung thì đơn giản là vấn đề của các bà mẹ.
Hai đứa trẻ đánh nhau, mẹ của Chu Bồi Cơ là Liễu Tú Nga không cho phép người trong nhà và qua lại với nhà phía sau, đương nhiên Chu Ngọc Trung cũng được dặn dò nhiều lần như vậy. Trương Thúy Hoa biết được cũng dặn dò người nhà mình. Để tránh phụ nữ càm ràm và rắc rối, đương nhiên những người đàn ông cũng ít nói hơn.
Vậy nên Chu Thành Nhân luôn cảm thấy rằng hoàn toàn không có mâu thuẫn gì to tát cả, thỉnh thoảng người trong nhà gắt gỏng không nói gì, nhưng thật sự không phải là thù hằn gì lớn cả, đều là những chuyện ‘muôi thìa chạm đáy nồi’, nhưng bọn họ không đếm xỉa đến ông thì cũng không còn cách nào. Ông vốn cũng không thích nói chuyện, chỉ cần bản thân không thẹn với lòng là được.