Nhưng lớp học xóa mù chữ vẫn có nhiệm vụ, mỗi thôn đều phải có một lớp, thậm chí mỗi năm phải có bảy tám người biết chữ mới được, nếu không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị điểm danh phê bình.
Hiện tại lớp học xóa mù chữ không có một ai, đại đội thường thăm dò, trong xã cũng cử người đến cắm điểm xem xét, cô ta không thể không nghĩ cách.
Lừa mọi người không được, lừa kẻ ngốc hẳn là được.
Cô ta rất muốn Mạc Như đồng ý đến lớp học xóa mù chữ.
Mạc Như cũng muốn, cô hỏi: “Tôi phải về hỏi ý kiến.”
Cô phải bàn bạc với Chu Minh Dũ, hai người đều biết chữ nhưng cần phải công khai, hiện tại đi học không thực tế nên chỉ có cách là tham gia lớp học xóa mù chữ.
Cô nhặt xong lá rồi xách giỏ về nhà, cô đi đến nhà mới tìm Chu Minh Dũ, nói với anh chuyện Trần Ái Nguyệt bảo cô đến lớp học xóa mù chữ.
Chu Minh Dũ cười nói: “Anh thấy đó là chuyện tốt mà.”
Học ai không thành vấn đề, quan trọng là phải có cơ hội học tập quang minh chính đại, có như vậy thì sau này văn hóa của Mạc Như mới có thể công khai được. Chỉ cần cô biết chữ rồi thì anh cũng không thành vấn đề, văn hóa của hai vợ chồng có thể được công khai rồi.
Cô choàng lấy cánh tay anh, nũng nịu cười: “Vậy anh hãy nói với mẹ đi.” Đến lớp học xóa mù chữ không chỉ đơn giản là tốn thời gian và tiền bạc để mua giấy bút mà là nhất định phải bàn bạc với phụ huynh.
“Đương nhiên, chỉ cần anh nói một tiếng là được hết.”
Đến bữa ăn tối, hai vợ chồng nấu ăn xong, đợi Trương Thúy Hoa và những người khác về thì anh sẽ đề cập đến.
“Mẹ! Trong thôn tổ chức lớp học xóa mù chữ, để Sỏa Ni đến học hai ngày nhé, tranh thủ thì cũng có thể biết chữ đọc sách.”
Trương Thúy Hoa hơi bối rối: “Đang yên đang lành học lớp xóa mù chữ gì chứ?” Đều là dân quê chân đất, biết chữ để làm gì, cũng không cần làm thầy dạy học.
Chu Minh Dũ nhỏ giọng: “Học ít chữ để có chút văn hóa, đợi sinh con ra cũng có thể dạy con, tốt biết mấy.”
Trương Thúy Hoa cười: “Chỉ lừa người khác thôi, con bán thuốc gì trong hồ lô đấy?”
“Thuốc giúp chúng ta có cuộc sống tốt hơn, mẹ muốn uống không?” Chu Minh Dũ cười.
Trương Thúy Hoa xòe tay: “Đưa đây mẹ uống nhiều tý.” Rồi cười to ha ha.
Chu Minh Dũ biết như thế là đồng ý rồi, người khác nói có thể không được, còn anh nói chắc chắn mẹ sẽ đồng ý.
Nếu người khác muốn nói với bà thì họ phải bắt đầu từ việc tại sao phải đi học, có lợi ích gì, sắp xếp việc nhà như thế nào, đảm bảo không làm chậm trễ công việc… nhưng chưa chắc bà sẽ đồng ý. Bởi vì học lớp xóa mù chữ còn liên quan đến chuyện có bị người khác lời ra tiếng vào hay không, có mối quan hệ con ông cháu cha gì hay không… Dù sao cũng đều là những chuyện tưởng như nhỏ nhặt nhưng lại vô cùng quan trọng đối với người nhà nông.
Về phần anh, anh cũng không cần nói gì nhiều, chỉ cần anh muốn thì cơ bản đều được.
Đây là mong muốn ngàn vàng khó mua, ai bảo mẹ anh thiên vị Hồng Lí Tử nên bây giờ dễ nói hơn trước.
Trương Cấu nghe thấy nên đi tìm Đinh Lan Anh thì thầm: “Chị dâu cả! Nê Đản Nhi lớn vậy rồi mà không cho Nê Đản Nhi đi học, lại cho một cô vợ ngốc đi học lớp xóa mù chữ. Chẳng phải là ngốc sao?”
Đúng là trò cười.
Đinh Lan Anh vội cho đứa bé bú sữa, cười: “Nghe nói đại đội chúng ta sau này cũng có trường Tiểu học, đến lúc đó chắc chắn có thể đi học. Giờ đi đến xã xa quá, ai đưa đi đây?”
Về phần lớp học xóa mù chữ, ban đêm không có việc gì ai muốn đi thì thi, thực ra mẹ chồng cũng không quan tâm, chỉ là mọi người lười biếng đi mà thôi. Một đám con nheo nhóc thì làm gì còn tâm trạng mà đi xem náo nhiệt? Đến mùa đông, đi đến đó dùng chùa đèn dầu còn được.
Trương Cấu thấy hình như chị dâu cả ngày càng hài lòng với Mạc Sỏa Ni, cảm thấy bản thân như bị cô lập, trong lòng thấy hơi khó chịu.
Chị ta muốn lôi kéo chị dâu cả cùng cô lập Mạc Sỏa Ni, nhưng dường như Mạc Sỏa Ni hoàn toàn không quan tâm, cả ngày cô vui vẻ bên cạnh Chu Minh Dũ. Chu Minh Dũ cũng là kẻ nhàn rỗi, là người đàn ông không có việc làm, ngày nào cũng dẫn vợ đi loanh quanh. Thật mất mặt!
Nhưng Mạc Như thích vậy, nghe thấy Chu Minh Dũ nói mẹ chồng đã đồng ý, cô vui mừng kéo anh xoay vòng vòng, kết quả lại bị Trương Cấu nhìn thấy rồi ghi thêm một món nợ cho cô.
Mạc Như kéo Chu Minh Dũ và thì thầm: “Sau này ban đêm em đến lớp học xóa mù chữ nên em phải đi kiếm phiến đá bảng để xách đi, còn phải xuống đáy sông tìm hoạt thạch để làm phấn viết.”
Hiện tại cũng không có dư tiền để mua giấy và bút.
Sau bữa ăn tối, Chu Minh Dũ nắm tay cô ra ngoài đi dạo mò tìm ve sầu. Khi đi đến căn nhà mới, Chu Minh Dũ bảo cô đứng đợi, anh chạy đi lần mò một hồi, sau đó cầm một đống đồ đưa cho cô.