Mạc Như đang ngắm nhìn ánh trăng, sờ thấy một phiến đá bằng phẳng, cô vui mừng nói: “Anh Út Năm! Anh chuẩn bị cho em từ lúc nào thế?”
Chu Minh Dũ bảo cô cầm lấy rồi nắm tay cô: “Vừa nãy anh suy nghĩ đến vấn đề đi học, vừa đúng lúc chúng ta chở về rất nhiều đá, anh nhìn thấy một phiến mỏng có thể làm bảng đen nhỏ nên cất giữ, ngày mai anh lại xuống dưới sông lần mò một ít hoạt thạch.”
Sáng hôm sau, đến giờ đi làm, Trương Thúy Hoa đi tìm Trần Ái Nguyệt rồi đăng ký cho Mạc Như tham gia lớp học xóa mù chữ.
Trần Ái Nguyệt không ngờ, cô ta chỉ tùy tiện nói vài câu mà cô vợ ngốc nghếch kia đã đồng ý học chữ, đúng là làm người khác bất ngờ. Cô ta còn suy nghĩ có thể xin một ít dầu lửa từ đại đội, rồi thắp đèn dầu trong lớp học xóa mù chữ, đến lúc đó sẽ thu hút một số phụ nữ đến làm công việc may vá để bổ sung cho đủ số lượng.
“Thím hai đúng là người tiên tiến của đại đội chúng ta, cho người nhà đến học chữ chỉ có lợi, có tầm nhìn xa.”
Trương Thúy Hoa nói: “Cô đừng có lừa tôi, chúng tôi đâu có không tán thành chính sách bên trên, chỉ cần nó chính đáng thì chúng tôi sẽ không nói lời nào mà chỉ làm theo, chưa lần nào để bị lạc hậu.” Hàm ý trong câu nói là nếu Trương Căn Phát làm càn thì chúng tôi cũng không thể nghe theo lời ông ta như một kẻ ngốc.
Trần Ái Nguyệt giả vờ không hiểu, chỉ ra sức nịnh hót Trương Thúy Hoa.
Nhận được tin chính xác từ Trương Thúy Hoa, Trần Ái Nguyệt lập tức đến đại đội và cầm loa sắt trong tay, bắt đầu thét to tuyên truyền khắp cả làng: “Các đồng chí xã viên! Đại đội Chu Gia Trang chúng ta đã thành lập lớp học xóa mù chữ, hy vọng các đồng chí xã viên hăng hái đăng ký, đi học biết chữ là nghĩa vụ vinh quang của nông dân chúng ta.”
Sau khi thét to quanh một vòng, cô ta đi đến nhà tìm Mạc Như, nghe Nê Đản Nhi nói Mạc Sỏa Ni đi bắt sâu bọ, cô ta đến phía bắc ruộng bông tìm người.
Mạc Như bắt sâu bọ, hái rau, còn đi nhặt một ít đá, đợi đến hơn mười giờ trưa nắng nóng mới đi về căn nhà mới, đúng lúc gặp Trần Ái Nguyệt đang rất phấn khích.
“Đồng chí Mạc Sỏa Ni! Bắt đầu kể từ hôm nay cô chính là một thành viên trong lớp học xóa mù chữ của chúng tôi.” Khuôn mặt Trần Ái Nguyệt trắng nõn đầy đặn nở nụ cười.
Mạc Như cười: “Chủ nhiệm Trần! Tôi tên là Mạc Như.”
Không đi học không có tên, cuối cùng có thể công khai rồi.
Trần Ái Nguyệt lập tức chữa lại: “Đồng chí Mạc Như! Tôi thay mặt lớp học xóa mù chữ chào mừng cô đến học đêm nay.”
Gấp như vậy à, Mạc Như gật đầu: “Được!”
Trần Ái Nguyệt cầm loa sắt hét to: “Đồng chí Mạc Như là học sinh đầu tiên của lớp học xóa mù chữ chúng ta, mọi người hãy noi gương theo cô ấy, hãy tranh chân lên trước.”
Mạc Như: … Chắc không phải đến lúc đó chỉ có mỗi cô là học sinh đấy chứ.
Cô đi tìm Chu Minh Dũ, thấy anh để vai trần, đầu tóc ướt sũng, những giọt mồ hôi long lanh trên người lăn dài, anh đang cầm khăn tay lau chùi.
Làn da màu lúa mì khỏe mạnh và săn chắc, dưới ánh nắng mặt trời nó lấp lánh tuyệt đẹp.
Mạc Như cười nói: “Hiện tại có thể tuyển một anh chàng khỏe đẹp rồi.”
Chu Minh Dũ trải khăn tay lên miếng gỗ để phơi khô, rồi đi đến một góc lấy ra một cái giỏ nhỏ, bên trong đựng vô số loại hoạt thạch lớn nhỏ. Hoạt thạch ở đây đều có màu xanh đậm hoặc màu xanh lá chuối, rất mềm, có thể dùng để viết, trẻ em thích nhặt về nhà viết vẽ nguệch ngoạc.
Mạc Như ngạc nhiên nhìn anh: “Nhiều thế à?”
Chu Minh Dũ vò đầu tóc ướt nhẹp của mình và chỉ tay về dòng sông phía tây: “Tắm rửa, tiện thể mò tìm mấy viên đá cho em viết chữ, dùng hết thì anh tìm tiếp.”
Nghe anh nói xuống sông tắm, Mạc Như chợt đỏ mặt, vẫn chưa vào tháng nóng nhất mùa hè mà những người đàn ông và trẻ con đã trù tính xuống sông bơi lội và tắm rửa. Mấy ngày hôm nay vào buổi trưa có vài đứa trẻ khoảng mười tuổi trần truồng, chen chúc nhảy xuống sông, không bắt được cá thì thi nhau mò đá.
Cô đã nhìn thấy mấy lần rồi, quả là một lời khó nói hết.
Cô thích thú lấy ra phiến đá bảng của mình, cầm viên hoạt thạch rồi viết chữ lên trên, hoạt thạch trơn nhẵn dễ viết, dễ dùng giống phấn viết.
Cô hào hứng cả buổi chiều, cầm hoạt thạch viết chữ lên bảng đá trong ngôi nhà mới, vừa viết vừa trò chuyện với bạn nhỏ. Cô đã sờ thấy được nhịp chuyển động của thai nhi và sẽ tương tác với nó trong thời gian nó hoạt động, không hát thì kể chuyện, hiện tại còn có thể vẽ một đứa trẻ và kể cho nó nghe. Dù nó có nghe được hay không, chỉ cần kể cho vui thôi cũng được rồi. Ở một mức độ nhất định nào đó, dưỡng thai nghĩa là tự mình dỗ dành và tự mình chơi.
Sau bữa tối, Chu Thành Nghĩa lại dẫn theo Chu Minh Quốc và Chu Thành Lễ đến chi thứ hai trò chuyện.