Đêm nay đại đội mở cuộc họp đội trưởng nên Chu Thành Chí không thể đến.
Chu Minh Dũ đi cùng Mạc Như, mang theo đá bảng và hoạt thạch của mình đến nhà Trần Ái Nguyệt để học.
Chu Minh Dũ còn dùng hoa hương bồ làm khăn lau bảng cho cô, viết nhiều chữ thì dùng cái này để lau chùi.
Nhà Trần Ái Nguyệt nằm ở cuối phía tây nam của thôn, đi dọc theo con phố ở phía tây và đi về phía nam là được.
Đợi khi đến nhà Trần Ái Nguyệt, Chu Minh Dũ gõ cửa, một giọng nói nhiệt tình vang lên: “Là Mạc Như phải không? Đến đây!”
Nhìn thấy Chu Minh Dũ cũng đến, cô ta vui mừng nói: “Minh Dũ, cậu cũng đến học à?”
Chu Minh Dũ cười: “Chủ nhiệm Trần! Tôi đưa vợ đến học.”
Anh phải đến xem môi trường học thế nào, dù sao Trần Ái Nguyệt cũng là người của đội ba và có quan hệ mật thiết với Trương Căn Phát nên anh thấy không yên tâm. Hơn nữa buổi tối anh cũng không làm gì nên đi theo, tiện thể “học” luôn.
Trần Ái Nguyệt bố trí lớp học xóa mù chữ ở phòng phía nam, bên trong có một cái cối xay lớn cho cả thôn dùng chung.
Lúc vào, bọn họ nhìn thấy Triệu Hỉ Đường người đàn ông của Trần Ái Nguyệt.
Nhìn thấy hai người này, suy nghĩ đầu tiên của Mạc Như là không xứng đôi. Năm nay Trần Ái Nguyệt mới hai bốn hai lăm tuổi, khuôn mặt như chậu bạc, thân hình đầy đặn, đôi mắt long lanh, khi nhìn người khác đều nở nụ cười ba phần. Còn Triệu Hỉ Đường lại khá hướng nội, không thích nói chuyện, người cũng không có sức lực tinh thần gì cả. Dù chưa đến ba mươi nhưng trông như bốn mươi, không có tinh thần.
Trần Ái Nguyệt là vợ kế của Triệu Hỉ Đường, người vợ trước đây của anh ta để lại một đứa con gái nhỏ tên là Kim Chi Nhi, năm nay tám tuổi, cô bé đang ở trong phòng bận trông em.
Hai người chào hỏi nhau rồi đi vào nơi xay bột, nhìn thấy một cái bảng đen dựa vào tường phía đông, dưới đất có vài viên phấn viết bảng.
Trần Ái Nguyệt nói với Triệu Hỉ Đường: “Mau đi lấy hai cái ghế đẩu đến đây, chẳng có mắt nhìn gì cả.”
Triệu Hỉ Đường “ừ” một tiếng, khuôn mặt cũng không lộ ra biểu cảm gì, anh ta đi lấy hai cái ghế đẩu, ngơ ngác đưa cho Chu Minh Dũ.
Chu Minh Dũ cảm ơn anh ta, anh ta “ừm” một tiếng, cũng không có biểu cảm dư thừa nào, chỉ liếc nhìn Trần Ái Nguyệt rồi đi.
Trần Ái Nguyệt trừng mắt nhìn anh ta, vẻ mặt không hài lòng nhưng cũng không nói gì, cô ta nói với Mạc Như: “Đồng chí Mạc Như! Ngồi đi, chúng ta học thôi.”
Chu Minh Dũ đỡ Mạc Như ngồi xuống, rồi giúp Mạc Như tìm hòn đá kê đá bảng lên để tiện viết chữ.
Mạc Như nhìn bên ngoài, ũ rũ nói: “Cô giáo đâu?”
Trần Ái Nguyệt bụm miệng cười: “Chính là tôi, cô lại không biết chữ, tôi dạy cô vài ngày không được à. Đợi cô biết chữ rồi, tôi sẽ bảo kỹ thuật viên cắm điểm bên dưới là Tiểu Cao dạy cô.”
Mạc Như: Cô dạy tôi ư? Cô biết chữ không? Cô và Chu Minh Dũ nhìn nhau, anh phì cười.
Trần Ái Nguyệt cầm phấn viết vài chữ lên bảng đen, Mạc Như nhìn thấy là dạng chữ phồn thể Đảng Cộng sản Trung Quốc, Mao chủ tịch, nhưng ngoài chữ Trung, Mao và chủ ra, những chữ khác đều sai.
Mạc Như: … Xin cô đừng làm hại đời học sinh có được không?
Trần Ái Nguyệt cầm thước, bắt đầu đọc to rất tự tin và tự hào, đọc xong cô ta nói với Mạc Như: “Đồng chí Mạc Như! Hãy đọc theo tôi, Minh Dũ, nếu anh đã đến rồi thì cũng học luôn đi.”
Cô ta ngẩng đầu ưỡn ngực, tay cầm thước, luồng khí xuyên qua đan điền, khua tay chỉ: “Trung… bủm…” Có lẽ là dùng sức quá mạnh nên đã thả ra một quả bom vang dội.
Mạc Như và Chu Minh Dũ: …Quá bối rối… Vang như thế thì cũng không thể nào giả vờ như không nghe thấy được.
Trên khuôn mặt Trần Ái Nguyệt hiện lên vẻ không tự nhiên, cô ta lập tức xê dịch cái mông và sửa đổi tư thế, giả vờ như không có gì xảy ra: “Chúng ta tiếp tục.”
Đọc qua hai lần như học sinh tiểu học, Trần Ái Nguyệt bắt đầu dạy Mạc Như viết chữ.
Mạc Như nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo: “Viết xong rồi.”
Trần Ái Nguyệt không dám tin, cầm bảng đá lên xem, đúng thật là đã viết xong rồi.
Cô ta nghiêng đầu: “Đồng chí Mạc Như! Cô… Chữ này, chữ này đều viết sai cả rồi, nhìn cho kỹ vào.”
Mạc Như: …
Cô cười, lấy lại rồi tùy tiện nguệch ngoạc vài nét, Trần Ái Nguyệt xem lại, gật đầu hài lòng: “Thế này đúng rồi.”
Chu Minh Dũ: ... Vợ tôi tùy tiện ngoáy ngoáy thế mà lại đúng rồi ư? Sao tôi lại thấy nét chữ vẽ mơ hồ thế?
Lúc này, có một bóng dáng gầy gò xuất hiện ở ngoài cửa, da mặt của cô bé rám nắng nhưng lại có một đôi mắt to rất đẹp, nó tò mò nhìn bọn họ, vẻ mặt đầy khao khát.
Kim Chi Nhi.
Mạc Như cười nói: “Có một người bạn nhỏ, có muốn cùng đến học chữ không?”
Kim Chi Nhi cắn môi dường như rất muốn đi vào, vừa đi được vài bước lại bị Trần Ái Nguyệt trừng mắt, cô bé sợ hãi lập tức lùi lại một bước.