Lúc hai người gõ cửa, đúng lúc Kim Chi Nhi cõng em trai xách giỏ ra ngoài, cô bé sợ hãi liếc nhìn bọn họ, cúi đầu chào một tiếng như tiếng muỗi rồi vội vàng bỏ đi.
Ban ngày, hai vợ chồng Trần Ái Nguyệt đi làm không ở nhà, chỉ có một mình ông Triệu. Chân ông Triệu không khỏe, không đi làm được nên ở nhà nấu ăn, bình thường rất ít khi ra ngoài. Lúc nhìn bọn họ thì vẻ mặt u ám, miệng lẩm bẩm không biết đang chửi gì.
Lần trước Mã Như và Chu Minh Dũ đến lớp học chữ, lúc tạm biệt cũng có gặp ông ấy, cứ cảm thấy ông ấy có hơi lải nhải, gọi một tiếng ‘ông Triệu, chúng tôi đến xay bột’ rồi hai người vào phòng phía nam.
Mạc Như liếc nhìn thật sự là một cái cối lớn, lớn giống như bệ cối, cối xay phía trên vừa to vừa dày hơn của nhà người khác. Cối xay này chỉ riêng phần khay đã hơn năm trăm cân, vừa to vừa nặng phải dùng gia súc kéo. Trước đây trong nhà mình nuôi gia súc còn được, bây giờ gia súc đã quay về đội sản xuất rồi, không phải ai cũng có thể dùng tùy ý, đương nhiên cối xay lớn cũng không dùng được.
Bởi vì cối xay này quá lớn nên người bình thường không đẩy được, gia súc cũng không mượn được, cho nên chỉ có gia súc trong đội của mấy nhà họ Triệu cùng với Trương Căn Phát dùng lúc xay bột mới làm việc, thời gian khác thì khá rảnh rỗi, hôm nay cũng không cần xếp hàng.
Nếu dùng cối xay nhỏ thì đoán chừng một túi lúa mì phải xay nửa ngày, dùng cái này chắc khoảng hai tiếng là được.
Cối xay chú trọng không thể xay khoang trống, cho nên cần đám đàn ông nhấc cánh đầu tiên của cối xay lên, phụ nữ thì nhanh chóng trải một lớp hạt vào bên trong, như vậy mới hợp lại bắt đầu xay bột.
Có điều cối xay lớn như vậy, Chu Minh Dũ sức lực lớn cũng không di chuyển được.
Bên ngoài ông Triệu cười khẩy, lẩm bẩm: “Đẩy cái rắm, không sợ đè chết mấy người à.” Ông ta vừa nói vừa lòng vòng trong sân, chân không khỏe nên đi khập khiễng, ngay cả bước qua bậc cửa cũng rất tốn sức.
Chu Minh Dũ giúp Mạc Như trông chừng người khác, Mạc Như thì bước đến thu một cánh cối xay kia lại, sau đó vội vàng rải một lớp lúa mì vào rồi đặt phần cánh kia trở lại.
Chu Minh Dũ cầm cán xay bắt đầu xay két két, cối đá to như thế người bình thường đẩy một lúc sẽ mệt đổ mồ hôi, hoa mắt chóng mặt, anh ấy thì vẫn ổn, mặc dù không thoải mái nhưng cũng không đến mức mệt mỏi.
Mạc Như nhìn chăm chăm vào cối xay, đổ hạt lúa vào trong rãnh xay, không thể quá nhiều, nhiều thì xay không nát, cũng không thể quá ít, ít thì xay không trúng.
Đợi bột ra thì cô quét sạch bột vào giỏ.
Chổi là làm từ cây hạt kê vàng, màu vàng khô, buộc lại làm chổi, mềm mại dễ dùng, quét cũng rất sạch.
Chu Minh Dũ nói: “Vợ à em sang bên kia đợi, gần xong thì lại vào quét.” Anh thật sự sợ cô ngất xỉu.
Mạc Như ra ngoài cửa đứng cho thoáng gió, đúng lúc nhìn thấy ông Triệu từ nhà chính đi ra, đứng ở cửa nhìn cô chằm chằm, ánh mắt hung hăn.
Cô có chút khó hiểu, mình không quen ông ta, ông ta bày ra cái bộ dạng như thế để làm gì?
Nói thật thì người ta lúc bấy giờ vì ăn không no mặc không ấm, cộng thêm làm lụng quanh năm, mệt đến mức vừa đen vừa gầy, mặt đầy nếp nhăn, năm mươi tuổi đã rất già nua. Ông Triệu này lại có vẻ mặt hung ác, trông vô cùng u ám, hơi đáng sợ.
Đột nhiên ông ta vẫy tay về phía Mạc Như: “Cô gái, cô qua đây.”
Mạc Như: …
Cô xoay người vào phòng nói với Chu Minh Dũ.
Chu Minh Dũ cũng nghe thấy tiếng ông Triệu, nên đi ra cửa, hỏi: “Ông Triệu, ông có chuyện gì sao?”
Ông Triệu cười hi hi với anh: “Cậu qua đây.”
Mạc Như nhỏ giọng nói: “Út Năm, đừng qua đó, ông ta trông hơi đáng sợ.” Đừng nói là bệnh thần kinh nha, nhìn có chút không bình thường.
Chu Minh Dũ bảo cô vào phòng ngồi, đừng đứng ở cửa hít gió lùa.
Hai người xay được một tiếng, đã xong hơn nửa túi, định uống miếng nước nghỉ ngơi.
Lúc này trong phòng truyền đến một tiềng rầm, dường như có người ngã xuống đất, sau đó truyền đến tiếng hét của ông Triệu.
Chu Minh Dũ vội nói: “Em đợi ở đây, anh qua xem thử.”
Mạc Như đi theo sau, đứng trong sân nhìn vào.
Chu Minh Dũ vào phòng thấy ông Triệu ngã ở cửa phòng, cũng không dám tùy tiện dìu ông ta: “Ông Triệu, ông không sao chứ?”
Ông Triệu rên rỉ: “Ai da, cái hông, cái hông…”
Chu Minh Dũ biết người già ngã thì dễ gãy xương, nên cũng không dám tùy tiện động vào ông ta: “Tôi đi gọi người giúp ông.”
“Cậu đừng đi…” Ông Triệu giơ tay: “Dìu tôi đứng lên trước.”
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Chu Minh Dũ: người già bị ngã không thể dìu, sau đó mỉm cười, lúc này vẫn chưa có chuyện người giả bị đụng.
Anh nhìn ông Triệu cũng không có vấn đề xuất huyết não, đoán chừng chỉ là không cẩn thận vấp té nên định dìu ông ta lên giường.