Anh vừa nắm lấy cánh tay ông Triệu muốn dùng sức đỡ lên, đột nhiên ông Triệu lập tức bật dậy, tay cầm một con dao thái rau vốn nằm dưới cơ thể bỗng đưa lên cổ Chu Minh Dũ…
…
Đúng lúc Mạc Như ở bên ngoài nhìn thấy một tia sáng, giật mình, tim cũng dừng lại.
Chu Minh Dũ phản ứng cũng nhanh, tay trái dùng sức đỡ lấy đè mạnh lên cổ tay ông Triệu, bàn tay thuận thế bắt lấy cánh tay của ông Triệu trượt xuống nhanh như bay, chụp cánh tay dùng sức vặn lại, rắc một tiếng, cánh tay ông Triệu trật khớp, dao thái rau cũng không cầm được nên rơi xuống đất kêu lạch cạch.
Chu Minh Dũ tức giận nói: “Có phải ông điên rồi không, tôi với ông không thù không oán vậy mà ông lại muốn giết tôi?” Anh túm ông Triệu dậy: “Đi, tôi đưa ông đi tìm chủ nhiệm an ninh.”
Ông Triệu đau đến mức toàn thân run rẩy, nhưng cũng không phục: “Xùy, cái thứ lòng dạ đen tối, chết không được yên.”
Đệch!
Chu Minh Dũ thấy vô cùng oan uổng, cho dù là nguyên chủ cũng không có ân oán gì với ông Triệu này, sao khi không lại bị người ta vừa chém vừa rủa, lẽ nào anh ấy mộng du giết người nhà họ Triệu à?
Anh muốn tìm dây thừng trói ông Triệu lại, tránh cho lại lên cơn, thấy cánh tay ông Triệu trật khớp bị vặn với góc độ kỳ lạ nên có chút cảm giác thắng không oai.
Anh ấy bỏ ý định trói ông ta, hơn nữa chân ông Triệu cũng không nhanh nhẹn, không chạy được cho nên ra ngoài sân thì thả ông ta.
“Ông nói tôi biết tại sao, tôi đánh ông hay là thế nào?” Chu Minh Dũ cảm thấy nếu không làm rõ thì mình có thể sẽ ngạt chết.
Lúc này đứng dưới mặt trời sáng chói, ông Triệu đau đến mức mồ hôi lớn chừng hạt đậu rơi thẳng xuống, ông ta nhìn biểu cảm Chu Minh Dũ có chút mơ hồ: “Cậu… Không phải…”
Chu Minh Dũ nghe ý của ông ta, lẽ nào là nhận nhầm người? “Ông biết tôi là ai không?”
Ông Triệu lại liếc nhìn anh, rồi lại nhìn Mạc Như, lập tức rung mình một cái: “Ồ, cậu là con trai của nhà họ Chu.”
“Ông nhìn tôi thành ai vậy?” Chu Minh Dũ hơi ngạc nhiên, đây là thù hận lớn cỡ nào mới chém đầu người khác chứ?
Ông Triệu lại không chịu nói: “Cậu đưa tôi đi gặp quan đi.”
Mạc Như tức giận: “May mà Út Năm của tôi thông minh, nếu bị ông chém chết, tôi với con tôi tìm ai khóc than đây? Ông lớn thế rồi sao lòng dạ ác độc vậy? Ông cho rằng đi gặp quan là xong sao? Tôi cho ông biết, trước khi đưa ông đi phải đánh ông sổng dở chết dở trước!”
Ông Triệu cúi đầu, cũng không ngụy biện, chỉ nói: “Nhận sai người.”
Mạc Như: Ông già này cứng đầu thật!
Chu Minh Dũ an ủi Mạc Như, bảo cô ấy không cần sợ, mình không sao.
Lúc này không có đồn cảnh sát, pháp luật lại càng không hoàn chỉnh, nếu phát sinh ẩu đã làm người khác bị thương cơ bản đều là cán bộ trong thôn hòa giải, bồi thường tiền chữa trị, nếu không bị thương thì căn bản sẽ không lo, đều là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Quan trọng là anh không bị thương, mà đối phương là một ông già tàn tật, Chu Minh Dũ quả thật không có tinh thần so đo với ông ta.
“Dù là ai, ông cũng không thể động dao chém người, nếu ông không nhận nhầm thì hôm nay ông đã giết người rồi.” Chu Minh Dũ dạy dỗ ông ta.
Ông Triệu không có vẻ hối cải, cứng cổ không thèm nhìn anh.
Mạc Như nói: “Út Năm mặc kệ ông ta, già ăn vạ, phạm tội còn hiển nhiên không hối cải. Nếu là người có thù với ông ta, ông ta ngã chết cũng không ai đỡ dậy, ông ta làm gì có cơ hội chém người khác?”
Ông Triệu nghe cô ấy mắng mình ăn vạ thì tức giận nói: “Cô vợ như cô mà mồm miệng độc thế, sao không tích đức cho con cái?”
Đệch, suýt chút nữa ông chém chồng tôi, bây giờ còn lôi con tôi ra nói à!
Mạc Như tức giận nói: “Út Năm, bắt ông ta đến chỗ chủ nhiệm an ninh, nể mặt mà không biết, còn tưởng chúng ta sợ ông ta thật.”
Cô ấy tức giận đi ra ngoài muốn gọi người, vừa ra cửa thì đụng phải Kim Chi Nhi cõng em trai về nhà.
Khuôn mặt nhỏ của Kim Chi Nhi chạy đến đỏ bừng, đầy hoảng hốt, nhìn ra phía sau như có người xấu đuổi theo, mà em trai cô ấy thì lại ngủ rất say trên lưng, ngay cả chạy lảo đảo cũng không tỉnh.
Cô bé không nhìn đường, suýt đụng phải Mạc Như, Mạc Như giơ tay ấn giữ vai cô ấy lại: “Kim Chi Nhi, cháu hoảng cái gì?”
Kim Chi Nhi nhìn cô, vội cuối đầu: “Không.”
Mạc Như nói: “Đi tìm ba của cháu, ông nội cháu khinh suất muốn giết người”.
Kim Chi Nhi bị dọa đến mức lẩm bẩm, vội vàng định xông vào nhà, nhưng bị Mạc Như kéo lại: “Cháu đi có ích gì? Tìm ba cháu.”
Kim Chi Nhi quỳ xuống: “Thím ơi, đừng bắt ông nội cháu, ông già rồi nên hồ đồ, thường nhận nhầm người.”
“Thường? Vậy ông ta có thường cầm dao chém người không?”
Kim Chi Nhi ra sức lắc đầu, nước mắt ứa ra: “Không có, không có.”