Mạc Như bảo cô bé đứng dậy, Kim Chi Nhi vội cõng em trai chạy vào nhà, kéo ông nội vào phòng cằn nhằn, xen lẫn với tiếng sợ hãi của Kim Chi Nhi: “Ông nội, tay ông sao thế? Gãy rồi sao? Bọn họ ác độc thế, bẻ gãy tay ông rồi.”
Mạc Như bĩu môi, sai không biết hối cãi, ngược lại còn trách người khác ra tay nặng.
Nếu bọn tôi không ra tay nặng, còn không phải bị ông nội cháu chém chết à.
Trong chốc lát, Kim Chi Nhi đã đặt em trai lên giường, dìu ông Triệu đi ra, xin lỗi Chu Minh Dũ và Mạc Như.
Thấy bộ dạng đáng thương của cô bé, mà ông Triệu cũng đã nhận sai, Chu Minh Dũ không muốn so đo nữa, theo như anh quan sát hình như ông Triệu có bệnh thần kinh, mặc dù không rõ rệt nhưng nhận nhầm người hiển nhiên không phải giả.
Dẫu sao hai người họ thật sự không có thù hận gì.
Anh nhìn ông Triệu đau đớn mồ hôi nhễ nhãi, trán nổi gân xanh, nói với Kim Chi Nhi: “Đi tìm ba cháu, đưa ông nội đi khám bác sĩ đi, chú chỉ biết trật khớp, không biết băng bó cố định.”
Kim Chi Nhi thấy họ không truy cứu thì vội vàng cảm ơn rồi đi ra ngoài.
Mạc Như đi ra ngoài theo: “Kim Chi Nhi, tôi hỏi cháu chuyện này.”
Kim Chi Nhi quay đầu lại, sợ hãi nhìn cô một cách cảnh giác: “Chuyện gì?”
“Ông nội cháu nhận nhầm thành người nào vậy? Ông ta cứ nhận nhầm người mãi.” Đây có phải là chứng vọng tưởng không, hôm nào lại lên cơn thật sự giết người thì phải làm sao?
Kim Chi Nhi hoảng sợ lắc đầu: “Không có gì, ông ấy cứ hay nằm mơ thấy ác mộng.”
Mạc Như nhìn thấy cô bé như vậy thì cố gắng lừa gạt cô bé: “Kim Chi Nhi! Trước đây người khác không biết thì không sao, hiện tại ông ta muốn chém bọn thím, muốn thím không chấp nhặt với ông ta thì cháu phải nói thật, nếu cháu không nói thật thì bọn thím phải bắt ông ấy lại, đầu óc ông ta có vấn đề, nói không chừng hôm nào đó lại chém người cũng nên.”
“Không đâu, sẽ không đâu.” Kim Chi Nhi khua tay, nhỏ giọng giải thích: “Ông ấy sẽ không chém người khác đâu.”
“Sao cháu biết” Mạc Như từng bước tiến lại gần: “Hôm nay chém bọn thím, ngày mai sẽ chém người khác, để người khác không bị thương thì chúng ta phải nhốt ông ta lại.”
“Đừng mà, xin thím đừng như vậy, cháu sẽ nói với thím…”
Kim Chi Nhi sốt ruột, giọng nói không thể nhỏ hơn được nữa: “Đại đội trưởng!”
Mạc Như: ...Quả nhiên là như vậy, cơn tức giận trong lòng cô chợt tan biến.
“Cháu đi tìm ba đi.”
Đợi Kim Chi Nhi tìm Triệu Hỷ Đường về, anh ta vừa vào nhà đã quỳ xuống trước mặt ba của anh ta: “Ba à! Ba ngừng lại được chưa? Ba cho rằng mạng của chúng ta lớn lắm phải không?”
Ông Triệu không nói gì.
Triệu Hỷ Đường vội vàng nhận lỗi với Chu Minh Dũ, cầu xin anh đừng báo cáo với chủ nhiệm an ninh và cũng đừng nói với người khác: “Đôi chân ba tôi không được tốt nên chưa bao giờ ra khỏi nhà, ông ấy sẽ không làm hại ai đâu, các người cứ yên tâm.”
Chu Minh Dũ nói: “Anh hãy dẫn ông ta đi nắn lại cánh tay đi… Nếu tôi đã hứa rồi thì sẽ không nói ra ngoài, hôm nay ông Triệu bị té ngã nên trật khớp cổ tay rồi.”
Triệu Hỷ Đường liên tục chắp tay cảm kích, chỉ muốn quỳ xuống lạy sát đất: “Người anh em Minh Dũ, thực sự rất xin lỗi, các người cứ tiếp tục xay bột. Kim Chi Nhi, con ngoan ngoãn trông em đấy, ba dẫn ông nội ra ngoài một lát.”
Ông Triệu không chịu: “Cô ta đang cầm tiền, con làm gì có tiền khám bác sĩ? Ba không sao, tìm Hà Tiên Cô là được rồi, bà ta cũng biết nắn xương đấy.”
Triệu Hỷ Đường nghĩ thấy cũng đúng, anh ta không có một đồng trong tay. Đến Khâu Gia Trang tìm bác sĩ chỉnh hình cũng không mua nổi thuốc, trước hết đi tìm Hà Tiên Cô xem sao. Anh ta cõng ông Triệu ra ngoài: “Ba! Ba dừng lại đi. Nếu để người khác biết được thì chúng ta cũng đừng mong được sống nữa.”
Ông Triệu: “Ba, ba thật vô dụng, đầu óc cứ mơ hồ dễ nhận lầm người.”
Đợi bọn họ đi rồi, Kim Chi Nhi đang trốn trong nhà nhoài người ra cửa sổ lén nhìn Chu Minh Dũ và Mạc Như, thấy bọn họ chưa đi mà tiếp tục xay bột ở căn nhà phía nam, cô bé mới thở phào nhẹ nhõm.
...
Đợi hai cha con đi rồi, Chu Minh Dũ và Mạc Như tiếp tục xay, Mạc Như nhỏ giọng: “Anh nói xem, ông ta là nhìn nhầm anh thành Trương Căn Phát đấy...” Thấy Chu Minh Dũ rầu rĩ nhìn cô, cô cười cười, xoa xoa đầu: “Kim Chi Nhi nói em biết, mà có phải là vì chuyện của… hai người kia?”
Chu Minh Dũ tức giận nói: “Vợ! Em nói xem, ông ta mù đến mức nào mới nhìn anh thành Trương Căn Phát? Anh không có tóc hay là không có đầu óc?”
Ít ra anh cao hơn Trương Căn Phát nửa cái đầu, hơn nữa tóc của anh cũng đen rậm như thế này, ông ta đúng là có mắt như mù. Chắc là bị thần kinh nặng, cả ngày ngột ngạt trong nhà không ra ngoài nên nhìn người đàn ông nào cũng giống Trương Căn Phát.