Lúc đó, chị ta không có cảm giác gì vì anh hai cũng như thế, nhưng hiện tại Út Năm lại không như vậy.
Cho nên xem ra Chu Minh Quang thật sự ngu ngốc, chỉ biết gắp vào miệng mình.
Lần trước ăn thịt thỏ cũng vậy, Hồng Lí Tử người ta dành một miếng thịt ngon cho vợ, còn Chu Minh Quang thì hay rồi, một mình ăn “chẹp chẹp”.
Trương Cấu thật sự tức chết đi được.
Chị ta ăn màn thầu của mình và chăm chú nhìn ông Chu, thấy ông ấy cũng không ăn, chỉ để đó mà không động vào. Chị ta suy ngẫm có phải không nỡ ăn mà để dành cho con cháu hay không? Chắc là cho hai đứa cháu trai là Nê Đản Nhi và Kha Lạp Nhi, không thể nào cho cháu gái được.
Chị ta lại thấy ấm ức.
Mạc Như ăn từng miếng nhỏ bánh màn thầu. A! Thơm và ngọt quá, trước giờ không biết bánh màn thầu hấp bằng bột mì trắng nhai khô lại thơm và ngọt đến như vậy.
Ngon đến mức rơi nước mắt.
Kiếp trước ăn biết bao nhiêu sơn hào hải vị cũng không thấy ngon, giờ ngon đến mức không muốn để rơi xuống đất dù là chút mẩu vụn.
Cô nhất định phải cố gắng và cố gắng hơn nữa, tranh thủ mỗi ngày đều có bánh màn thầu trắng để ăn, không, ba ngày ăn một lần là được rồi, ngày nào cũng ăn chắc cũng không còn thấy lạ nữa.
Chu Minh Dũ nhìn cô đang cầm lát màn thầu ăn mà nước mắt giàn giụa như ăn hồng xiêm vậy, anh chợt thấy trong lòng dịu lại mà cũng thấy buồn cười, anh gắp một đũa cà tím chưng tương nhà nông bỏ vào trong bát của cô: “Ăn như vậy càng thơm.”
Mạc Như gật đầu, gắp một nửa miếng bánh của mình và đút anh ăn: “Anh cũng ăn đi, thơm ngon lắm.”
Trương Cấu: Các người có phép tắc chút được không? Một nhà đông người như vậy còn động tay động chân làm gì. Đúng thật là, ba mẹ chồng trước giờ luôn nghiêm túc, sao bây giờ nhìn thấy lại không quản.
Ông Chu ăn cơm xong xách tẩu thuốc đi tìm Chu Thành Chí nói chuyện công việc, còn Trương Cấu vẫn nghĩ đến miếng bánh màn thầu kia.
Cuối cùng cũng không cho mấy đứa nhỏ ăn, chị ta không cam tâm, đứng dậy đi làm cùng với Đinh Lan Anh.
Miếng bánh màn thầu kia đương nhiên là Trương Thúy Hoa thiên vị chỉ cho Hồng Lí Tử rồi, còn Hồng Lí Tử thì lại đưa cho vợ, cuối cùng Mạc Như cất hết vào trong không gian để dành thêm phần ăn.
Chớp mắt đã đến ngày cất nóc, gieo hạt vụ hè cũng đã kết thúc, ngoại trừ những vùng đất cằn cỗi và khô hạn cần tổ chức người gánh nước tưới đất thêm, những mảnh ruộng còn lại đều đã trồng xong.
Mọi người đều có thể thư giãn một chút và dành thời gian giúp đỡ xây nhà. Ban đầu, nếu vào thời điểm nông nhàn thì cả đội có thể giúp xây một cái nhà ba căn chỉ trong vòng hai ngày.
Mạc Như thức dậy thì ra ruộng bông bắt sâu bọ, lúc về tiện đường thu nhặt một số khóm cây dại cất vào không gian, chẳng hạn như cây Hòe, kỷ tử, táo chua, bụi gai, v.v, cô giữ lại những cây này để rào quanh tường.
Trương Thúy Hoa không đi làm nên mới sáng sớm đã bận rộn chuẩn bị đồ để dâng cúng, những món ăn cho lễ cất nóc… Đến trưa mấy người đàn ông tan làm trở về là đã có thể bắt đầu lễ cất nóc rồi.
Vốn dĩ bà muốn cắt hai lạng thịt lợn mang về, sau nhiều ngày đấu tranh tư tưởng, cuối cùng hôm qua bà quyết định lấy tiền đưa cho Hồng Lí Tử đi vào xã cắt hai lạng thịt nhưng người ta không có. Trương Thúy Hoa thấy hơi thất vọng khi không mua được thịt nên cuối cùng bà quyết định mua một miếng đậu phụ to để thay thế.
Thường thì sau khi thu hoạch đậu nành thì trong thôn tự làm đậu phụ, thời điểm này trong thôn không có ai làm nhưng trong xã có, bà gọi Chu Minh Dũ đi một chuyến mua miếng đậu phụ to về. Cũng may lúc này vẫn chưa cần phiếu đậu phụ, đợi sau này cần phiếu đậu phụ thì cũng không mua được đậu phụ.
Ngoài chiếc bánh màn thầu to và đậu phụ vuông, bà còn chuẩn bị một số loại trái cây, tất cả đều do thôn tự sản xuất. Gia đình Chu Thành Nghĩa hái hạnh, gia đình khác thì cho đào, hoặc gia đình nào đó cho dưa gang.
Ngoài ra, bà còn chỉ Mạc Như làm ít điểm tâm, thời điểm này mua điểm tâm bánh quẩy đều cần có phiếu lương thực nên bà không nỡ.
Mạc Như cùng bà làm điểm tâm, tuy Mạc Như không làm được những món có kỹ thuật cao, nhưng điểm tâm và những món ăn khác thì khó tránh được ăn nhiều.
Chưa từng giết lợn, chẳng lẽ còn chưa từng ăn thịt lợn hay sao?
Tiếc dầu, đường thì có thể dùng táo đỏ, trong nhà có cây táo nên năm nào cũng trữ ít táo đỏ. Tuy rằng đến mùa hè trong táo khô có sâu bọ, nhưng thường xuyên đem phơi nắng thì vẫn có thể giữ lại được mấy trái, Trần Tú Phương còn lặng lẽ gửi nửa cân.
Trương Thúy Hoa làm bột rất cứng, cán thành bánh, sau đó cắt thành hình thoi to bằng đầu ngón tay rồi bỏ vào trong nồi xào khô. Tuy bên trong không thêm đường, dầu và trứng, nhưng vì sợi mì mỏng nên rất thơm và ngọt.