Ngoài ra, theo miêu tả của Mạc Như, hấp bánh nhân táo bí đỏ cũng không cần dầu.
Lại có anh em láng giềng cho thêm, nhà nào đó cho ít rau, đậu phộng hay thức ăn gì đó, tốt nhất là cho hai quả trứng, không đáng bao nhiêu nhưng có lòng, vì dù sao cũng không có nhà nào giàu có cả.
Như trước đây thì phải đốt pháo, nhưng hiện tại không mua được pháo nên chỉ có thể lược bớt.
Bởi vì muốn đến giúp gác đòn đông nên buổi trưa Chu Thành Chí tan làm sớm một tiếng. Ông dẫn theo những người đàn ông có sức lao động đến giúp đỡ, còn những người khác cũng đến xem náo nhiệt. Xây nhà là chuyện lớn, còn lớn hơn cả chuyện kết hôn và sinh con, gần giống với tang lễ trước đây.
Bày sẵn bàn thờ theo đúng ngày lành tháng tốt, rồi xếp từng cái bát và dĩa lên, bát sứ to là của nhà mình còn những cái dĩa là mượn từ nhà người khác.
Đồ cúng nên được người lớn tuổi có uy danh nhất trong gia đình sắp xếp, nó tượng trưng cho hạnh phúc lâu dài.
Chu Thành Nghĩa, Chu Thành Nhân và Chu Thành Chí cùng nhau bày biện đồ cúng, sau đó dẫn dắt những người vai vế thấp quỳ xuống cúi lạy sát đất cầu xin Quan Công phù hộ cho cả nhà được bình an và khỏe mạnh, ngoài ra còn phải thờ cúng Lỗ Ban, cầu xin ông ấy phù hộ cho lễ cất nóc được thuận lợi.
Thực ra, khi xông đất cũng phải lạy thổ địa, nhưng vì thổ địa là thần tiên hư cấu, phong kiến cặn bã nên hiện tại không được phép nữa, nếu không bị Trương Căn Phát nắm được thóp sẽ gây phiền phức.
Họ coi đây là việc cải tạo nhà cũ, trước đây đã từng thờ cúng thổ địa nên không cần phải thờ cúng nữa.
Còn cầu xin Quan Công phù hộ là bởi vì những cuộc chiến tranh thường xuyên xảy ra ở địa phương từ cuối thời nhà Thanh, họ bắt đầu thờ cúng Quan Công để cầu xin một vùng được bình an.
Quan Công và Lỗ Ban đều là nhân vật lịch sử thực tế nên có vái lạy cũng không được coi là phong kiến mê tín.
Đã thế, Trương Căn Phát còn dẫn theo con trai và chủ nhiệm an ninh chạy đến xem bọn họ dâng cúng, ông ta thấy tức giận ở trong bụng.
Chu Minh Dũ thấy trên mặt ông ta cười như không cười nên đi tới gần: “Đại đội trưởng đến để cổ vũ à.”
Trương Căn Phát muốn cười cũng không cười được: “Minh Dũ bây giờ thật có năng lực, chớp mắt đã được gian nhà lớn ba gian.”
Chu Minh Dũ nói: “Đại đội trưởng chê cười chúng tôi rồi, căn nhà tranh ba gian đất bùn, ngay cả viên gạch xanh cũng không có, trên mái cũng không có ngói, vài ngày nữa trời mưa to thì lại phải buồn rầu, sao sánh được với mái hiên gạch xanh của đại đội trưởng.”
Nói lời chua chát cũng phải đợi tôi xây xong nhà ngói rồi hãy nói, tôi còn chưa thấy hài lòng đây, ông như vậy là không tốt đâu. Huồng hồ trước đây nhà ông ta không có đất ở, dựa vào việc vận động làm được chức đại đội trưởng, lợi dụng chức quyền xây dựng căn nhà ngói mái hiên gạch xanh, nói không dựa vào mưu kế thì ai mà tin.
Kể từ khi anh bị ông Triệu nhận lầm là Trương Căn Phát, Chu Minh Dũ thấy Trương Căn Phát thì khó chịu, càng nhìn càng chướng mắt.
Trương Căn Phát càng khó chịu hơn. Hay cho kẻ lỗ mãng, cậu còn muốn so sánh với tôi ư? Dù sao tôi cũng là bí thư đại đội, cậu có vai vế gì mà sánh với tôi.
Lúc này, Chu Thành Chí to giọng: “Lễ cất nóc thuận lợi.”
...
Khung nhà đã dựng xong từ lâu rồi, chỉ có xà ngang trên ba gian nhà chính là chưa đặt, nếu đặt cái này lên thì coi như hoàn thành gác đòn đông.
Chu Minh Dũ, Chu Minh Quang, còn có tám chín người đàn ông khác là Chu Minh Quốc, Chu Minh Duy, Chu Minh Thanh... Có người thì trèo lên đòn đông, có người ở bên dưới phụ trách chuyển gỗ.
Bốn người dùng dây kéo đòn đông cẩn thận chuyển lên trên, Chu Minh Dũ và Chu Minh Quang ngồi trên hai đầu đòn đông, giữ chặt rồi đặt lên.
Vì không thể đốt pháo nên Chu Thành Chí dẫn dắt người vỗ tay bốp bốp, còn có người lấy chiêng trống trong đại đội ra gõ náo nhiệt cho hợp với tình hình.
Trương Thúy Hoa lấy dải băng đỏ, một đôi đũa màu đỏ, một xâu tiền xu Ngũ Đế đã chuẩn bị sẵn từ nhiều năm đưa cho Chu Thành Nhân, ông ta trèo lên đưa cho Chu Minh Dũ để Chu Minh Dũ treo lên đòn đông ở gian ngoài.
Gác đòn đông xong sẽ bắt đầu lợp mái.
Các thanh xà gồ đã được đặt xong rồi, giờ trực tiếp đặt thân cây cao lương và phên tre hình chữ nhân lên xà gồ. Theo hiểu biết của Mạc Như, thực ra đó chính là rui mè. Để tiết kiệm gỗ, dùng cái này càng giữ ấm và nhẹ hơn, mùa đông cũng không quá lạnh.
Chu Thành Chí chỉ huy mọi người trộn bùn để lợp mái nhà.
Được sự giúp đỡ của mọi người, một đống thân cây cao lương và phên tre như ngọn núi nhỏ dưới mặt đất đã được lợp dày đặc trên mái nhà, rồi sau đó phủ một lớp bùn vàng và trát bằng phẳng. Trộn lẫn bùn vàng với rất nhiều thảo dược như ngải cứu để xua đuổi côn trùng. Đây là ý tưởng của Chu Minh Dũ, thường ngày Mạc Như thu hoạch, phơi khô, trữ một đống cỏ khô bên sông, hiện tại trực tiếp lấy ra dùng.