Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Bản Dịch Full)

Chương 191 - Chương 191: Gây Họa (1)

Chương 191: Gây họa (1) Chương 191: Gây họa (1)

Mạc Như nói cho chị ta nghe những nội dung chủ yếu trong cắt may: “Chị dâu hai cho em kích cỡ, đến lúc đó em cắt giúp chị.”

“Đương nhiên rồi.” Đinh Lan Anh rất vui mừng.

Chị đã nghe thấy chuyện vừa rồi, cũng hiểu con người Trương Cấu, thực ra không phải là chê bai không cần, mà là giận dỗi quen mặt để người khác đến dỗ, đâu biết là Mạc Như hoàn toàn không chiều, cuối cùng vải cũng không lấy được. Chị ta có lòng muốn Mạc Như đừng so đo, rồi lại nghĩ thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện nên dứt khoát giả vờ không biết.

Ngày tháng sau này của ba chị em dâu còn dài.

Đến tối, Chu Minh Quang đến nhà bác cả đan giày rơm rồi về nhà tắm rửa và đi ngủ. Nhìn thấy Trương Cấu đang nằm nghiêng rụt vai trên giường đất, chiếc gối gần như ướt hơn một nửa, rõ ràng là đang ấm ức. Anh đưa tay xoay vai chị ta: “Đây là đang giận ai thế?”

Trương Cấu nhúc nhích thoát khỏi bàn tay của anh, chị ta không nói gì, tiếng nấc nghẹn ngào càng to hơn.

Chu Minh Quang nói: “Chẳng phải ngày mai về nhà mẹ đẻ sao? Khóc sưng mắt lên thì không còn đẹp nữa đấy.”

Trương Cấu lẩm bẩm: “Về nhà để người khác xem nhà mấy người bắt nạt em như thế à, chẳng phải sỉ nhục gia đình em không có anh em chống lưng hay sao?”

Chu Minh Quang cười: “Ai sỉ nhục em không có anh em? Nói như vậy thì oan uổng quá rồi.”

Trương Cấu ngồi thẳng dậy chỉ vào gian nhà chính: “Anh đi hỏi xem, mẹ anh xúc phạm em thì cũng thôi đi, ngay cả vợ Út Năm cũng dám sỉ nhục em.” Tuy chị ta ấm ức tức giận nhưng cũng không dám hét to, chỉ có thể nén trong cổ họng lẩm bẩm.

Dù sao cũng là một cái sân, mùa hè đều mở hết cửa sổ ra, ngáy khò khò cũng có thể nghe thấy chứ đừng nói là làm ồn nên chị ta cũng đâu dám.

Chu Minh Quang nghiêm mặt, chậm rãi nỏi: “Nếu anh không làm tốt thì em cứ nói, chứ em nói mẹ bắt nạt em thì anh không tin, mẹ không cho em ăn cơm hay là chỉ bảo em làm việc quần quật?”

Trương Cấu ngẩn người, không phải như thế. Mọi người đều đi làm giống nhau, ăn cơm cũng như nhau, chị ta cũng không thể không thừa nhận hiện tại cô làm ít việc nhà hơn.

Trước đây, Đinh Lan Anh nấu ăn, còn chị ta cho lợn gà ăn. Hiện tại, Mạc Như nấu ăn, Chu Minh Dũ cho lợn ăn, gánh nước và quét sân, chị ta về nhà chỉ chăm con…

Chu Minh Quang biết chị ta bụng dạ hẹp hòi: “Được rồi! Nếu ngày nào đó mẹ chỉ cho người khác ăn cơm mà không cho em ăn thì hãy nói với anh.”

Trương Cấu không chịu thua: “Ngày mai về nhà mẹ đẻ, bà ấy chỉ cho em hai cái bánh màn thầu là có ý gì? Chị dâu hai có đến ba cái.”

Chu Minh Quang nhíu mày: “Bà ấy là ai?”

Trương Cấu cắn môi: “Mẹ chúng ta chỉ cho em hai cái bánh màn thầu, trước kia đều là ba cái.”

“Chuyện này…” Chu Minh Quang suy nghĩ giây lát: “Em đi hỏi chị dâu hai đi.”

Tại sao?

Chu Minh Quang là người đàn ông không hiểu chuyện trong nhà, cũng không quan tâm đến việc phụ nữ đi thăm họ hàng, đều là Trương Thúy Hoa một mình phân công. Trương Thúy Hoa chưa bao giờ thì thầm với đàn ông về chuyện của phụ nữ nên đàn ông trong nhà hoàn toàn không biết ba người vợ có mâu thuẫn thế nào. Trương Cấu cũng tự mình lẩm bẩm ấm ức không dám gào to khắp đường phố, nhưng những người đàn ông thực sự không biết.

Về chuyện tại sao lại cho chị ta hai cái bánh màn thầu, chị ta chỉ có thể đi hỏi Đinh Lan Anh rồi.

Ngày hôm sau, mọi người đều đi làm, trong nhà chỉ có hai chị em dâu chuẩn bị về nhà mẹ đẻ, Đinh Lan Anh cứ bị Trương Cấu quấn lấy nên chỉ có thể khéo léo nói: “Nồi ở nhà mẹ đẻ không dùng được nữa, cô muốn mẹ đưa nồi nhà mình cho cô mang đi? Cô thấy như vậy có hợp lý không? Cô mang đi như vậy, rồi nồi của nhà mẹ đẻ của tôi hay Sỏa Ni cũng hư rồi, chúng tôi cũng đều mang đi ư? Hơn nữa, chị cả của cô có mang nồi về nhà hay không, sao lại chỉ tìm đến cô?”

Trương Cấu lau nước mắt: “Mẹ em cực khổ biết mấy, cả đời này chưa có ngày nào được sống tốt, ăn rau ăn cháo, đến hiện tại...”

Đinh Lan Anh: ...Nhà ai mà không cực khổ, nhà tôi cũng không ăn ngon uống đã, nhưng lúc lấy chồng mẹ có nói là “Đi lấy chồng thì hãy sống tốt, có ấm ức thì về nhà nói, chỉ cần không đánh chửi mà vẫn cho ăn thì đừng có ở nhà chồng làm ầm ĩ…”

Chị ấy cảm thấy mỗi lần về nhà mẹ đẻ thì mẹ chồng cũng không soi mói, bánh màn thầu cũng vừa to vừa nặng hơn nhà người khác, có thể diện lại thực dụng. Dù sao mỗi lần chị ấy về nhà, mang đồ về còn chân thật hơn các chị em khác, chị em dâu cũng không nói gì cả.

Từ khi còn nhỏ, chị ấy đã thấy mẹ và bà nội chung sống với nhau, câu nói chị ấy nghe được nhiều nhất là nếu đã lấy chồng thì cái nồi, cái thìa và đáy nồi không va chạm nhau, nhưng cũng không được làm sứt mẻ làm mất hòa khí.

Bình Luận (0)
Comment