Bà nội của chị ấy còn nói một câu: “Lúc nhỏ, ba mẹ anh chị em đều là người một nhà, lấy chồng rồi có con thì cũng là người một nhà. Con có về nhà mẹ đẻ thì cũng là thân thích, chị em dâu sẽ không coi con là người nhà và con cũng không thể tự coi mình là người trong nhà…”
Rõ ràng cách dạy dỗ con gái của mẹ Trương Cấu có chút khác biệt, không phải khóc vì không có con trai, bị bắt nạt và coi thường thì cũng là khóc vì nghèo bảo con gái giúp mình, cả đời này lúc nào cũng nghĩ cách nắm giữ con gái trong tay.
“Được rồi! Không còn sớm nữa, chúng ta đi nhanh thôi. Nếu đi muộn còn phải ở lại thêm một đêm.” Chưa kể làm chậm trễ công việc vào ngày hôm sau, một đám trẻ con ở nhà mẹ đẻ ăn hai bữa cơm cũng làm người khác thấy phiền.
Mỗi lần Đinh Lan Anh đi thăm người thân đều đi từ sớm và về trong ngày, dẫn con đi ăn bữa trưa cũng không đến nỗi làm phiền người khác, muốn ở lại cũng là khi nông nhàn vào mùa đông.
Chị nhìn thấy Trương Cấu thu dọn giỏ rồi bỏ một vài thức ăn và ba cái bánh màn thầu vào trong, Đinh Lan Anh đắn đo một lát và nói không có gì.
Theo lý mà nói đi thăm người thân phải có qua có lại, tôi mang quà đến thì bạn cũng phải đáp lễ. Bạn không trả lễ cũng được, nhưng bạn không thể bỏ lại hết, ít nhất phải đáp lại một nửa hoặc một phần ba.
Chẳng hạn như bạn được nhận ba cái bánh màn thầu thì bạn phải đáp lễ lại bằng một cái bánh.
Nhưng cho dù Trương Cấu có mang một ít đồ gì đi cũng không được đáp lễ, quay về với chiếc giỏ trống trơn khó coi gây tranh cãi.
Bởi vì điều này, Trương Thúy Hoa mới thấy không vui.
Trương Cấu nói: “Chị dâu hai còn dẫn theo con cái gì chứ, để Nê Đản Nhi ở nhà trông chừng là được rồi.”
Dẫn con cái về nhà, lại còn phải ăn cơm nhà mẹ đẻ.
Đinh Lan Anh vẫn dẫn con đi trước.
Trương Cấu vốn muốn Nê Đản Nhi ở nhà để có thể trông Lan Tử Nhi giúp chị ta, nào ngờ Đinh Lan Anh không chịu. Chị ta không cam tâm dẫn theo con gái nên lấy sợi dây thừng buộc Lan Tử Nhi lên song cửa sổ rồi bỏ đi. Dù sao trước kia đi làm đều làm như thế, chị ta không cảm thấy có gì đó không ổn.
...
Khi Mạc Như và Chu Minh Dũ về nhà nấu bữa trưa, từ đằng xa đã nghe thấy Lan Tử Nhi gào khóc, rồi chốc lát lại không có động tĩnh gì, Mạc Như hoảng sợ bảo Chu Minh Dũ mau chóng về nhà nhìn xem.
Về đến nhà thì phát hiện Lan Tử Nhi bị sợi dây thừng quấn vào cổ, ngột ngạt đến mặt mày tím tái, muộn tý nữa có lẽ sẽ mất mạng.
Mạc Như: “Chị ta làm cái gì vậy?”
Sắc mặt của Chu Minh Dũ cũng trở nên khó coi, Lan Tử Nhi chẳng những bị siết cổ đến sắp thở không ra hơi, lại còn để mông trần, chỉ mặc một cái yếm rách, cả người bê bết vừa ị vừa tè.
Anh đi vào trong sân đổ một chậu nước phơi nóng, rồi ẵm Lan Tử Nhi vào trong tắm rửa sạch sẽ. Dù sao Lan Tử Nhi vẫn là một đứa trẻ, lúc nãy khóc đến đứt hơi nhưng hiện tại lại chơi nước rất vui vẻ.
Đến lúc Trương Thúy Hoa về, nhìn thấy Lan Tử Nhi đang ở nhà, bà sững sờ nói với Chu Minh Quang nói: “Vợ con vứt đứa bé trong nhà cho ai trông?”
Vợ của anh hai đều dẫn ba đứa đi rồi, cô ta chỉ có một đứa mà không dẫn đi được ư?
Chu Minh Quang biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng chỉ có thể xoa dịu: “Mẹ! Mẹ con bé Lan Tử Nhi có chút không khỏe, lại không muốn đổi ngày, sợ không dẫn được Lan Tử Nhi theo nên không dẫn đi.”
Trương Thúy Hoa ẵm đứa trẻ: “Không trông được cũng phải nói một tiếng chứ, để con bé trong nhà, nếu xảy ra chuyện thì phải làm sao?” Khi bà đang chơi với đứa bé, mắt nhìn thấy vết siết trên cổ, không kìm được nhướng mày hỏi: “Thế này là thế nào?”
Chu Minh Quang nhớ lại đêm qua vợ phàn nàn nói hôm nay không dẫn con về nhà mẹ đẻ, anh ta có hỏi chị ta không dẫn con thì phải làm sao, vợ Út Năm cũng không thể chỉ ở nhà trông con, người ta còn phải đi bắt sâu bọ nữa. Trương Cấu nói chỉ cần buộc một sợi dây thừng vào thắt lưng rồi buộc vào khung cửa sổ là được rồi, trước đây cũng làm như vậy.
Trước kia có Nê Đản Nhi trông chừng, hôm nay Nê Đản Nhi không có nhà nên đứa bé đã xảy ra chuyện. Nhìn thấy vết siết cổ có chút sợ hãi, nếu không có người về nhà kịp thì có lẽ đứa bé sẽ bị siết cổ đến chết.
Chu Minh Quang cảm thấy lo sợ một hồi, trong lòng cũng có chút tức giận nhưng cũng không nói được gì, lại còn phải giúp Trương Cấu giấu giếm: “Đứa bé này thật là nghịch ngợm, không để nó cào xé tùm lum thì nó sẽ không nghe lời.”
Mọi người cũng biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng Trương Cấu không có ở đây thì dù có nói nhiều cũng vô ích.
Chu Minh Quang còn cần phải cảm ơn hai vợ chồng Út Năm.