“Chị dâu hai! Chị không biết đó, mấy món ăn của bọn họ còn có dầu nữa, có dầu xèo xèo, thơm lắm. Chị nói xem chúng ta ở nhà cũng không nỡ ăn, sao vừa mở nhà ăn đã có đồ ngon rồi, vẫn là nhà ăn tốt hơn nhiều.”
Theo như chị ta thấy, nhà mẹ đẻ nghèo rách mồng tơi, chính bởi vì có nhà ăn mới có những đồ ăn ngon này. Đội hai bọn họ lại không chịu làm, ba mẹ chồng còn ngăn cản đại đội làm, đúng là hồ đồ rồi, gây cản trở.
Đinh Lan Anh nghe chị ta nói cũng rất tò mò, nhưng cuối cùng là vì từ nhỏ đã quen với ngày tháng cực khổ, làm bao nhiêu việc thì ăn bấy nhiêu lương thực. Ba chị ấy thường nói “Ăn cơm cũng phải tính toán lương thực trong cái bồ, mười cái mẹt chỉ ăn tám cái mẹt, hai cái mẹt còn lại để dành cho những lúc lễ tết ứng phó nhu cầu bức thiết…”
Đội hai nhận bao nhiêu lương thực chị ấy đều biết, nếu đúng như lời Trương Cấu nói ăn cho ngập bụng, có mười cái mẹt ăn một trăm cái mẹt, vậy thì chín mươi cái ở đâu ra?
Chị cảm thấy không đáng tin cậy.
Nhưng Trương Cấu cứ như bị chọc huyết gà, cứ cố tẩy não cho chị ấy, nói nhà ăn tốt đến mức nào.
Nghe nhiều rồi, Đinh Lan Anh thầm nghĩ: Cũng may mẹ chồng quyết định việc nhà, nếu để Trương Cấu lo liệu thì có lẽ cả nhà sẽ chết đói hết.
Không biết là Trương Cấu vẫn chưa khoe đủ với Đinh Lan Anh hay là thực sự bị kìm nén lâu ngày, một khi được mở mày mở mặt là lúc nào cũng cảm thấy cơ thể căn phồng đến mức sân bãi cũng không chứa được chính mình. Chị ta chỉ cảm thấy trong lồng ngực tràn dầy dòng chảy hỗn loạn khiến chị ta trông giống bộ dạng Trương Căn Phát cầm loa sắt lớn gào thét khắp nơi, phải cố gắng nói với những người đội hai biết những người công xã tốt đến mức nào, nhà ăn lớn đã đến nhường nào. Công xã nhân dân chính là cầu nối của chủ nghĩa cộng sản, chính là thiên đường của nhân dân.
Chị ta cảm thấy nhà mình đều sai hết, bọn họ nên nhiệt liệt ủng hộ đại đội trưởng Trương Căn Phát và phối hợp làm việc với ông ta.
Tuyệt đối không thể làm ảnh hưởng nữa!
Chị ta kích động đến mức cả đêm không ngủ, trong đầu toàn là sự nghiệp quang vinh và vĩ đại lặp đi lặp lại. Chị ta cảm thấy bản thân nên khẩn trương đi tuyên truyền, kích động muốn nổ tung rồi, nhất định phải mau chóng xả hơi nếu không thì thực sự có thể bùng nổ.
Buổi sáng vừa thức dậy, chị ta đã chạy đến gian nhà chính bắt Mạc Như lại để tuyên truyền lợi ích của công xã nhân dân và nhà ăn lớn.
Tối qua, Mạc Như và Chu Minh Dũ đến nhà Trần Ái Nguyệt học lớp mù chữ, thực ra là để quan sát ông Triệu, thấy ông ta đúng là bình thường mới yên tâm về nhà. Về đến nhà, đúng lúc Trương Cấu đang ở trong phòng Đinh Lan Anh nước bọt tung tóe tuyên truyền về nhà ăn lớn, chị ta còn muốn lôi kéo hai người cũng tẩy não, Mạc Như tùy tiện nói câu lấy lệ rồi cùng Chu Minh Dũ tắm rửa đi ngủ, hoàn toàn không quan tâm đến chị ta.
Trương Cấu cũng hiếm khi rộng lượng một lần, không so đo với Mạc Như về chuyện vải vóc, chị ta muốn tuyên truyền chính sách tốt cho cô.
Trời vẫn còn chưa sáng, Chu Minh Dũ đã đi ra phía sau giúp làm cửa. Mạc Như từ từ ngồi dậy bước xuống đất, cô còn phải ra ruộng bông bắt sâu bọ, hoàn toàn không có tâm tư tán dóc với người khác, mặc cho nước bọt của Trương Cấu bay khắp trời, Mạc Như không nghe một chữ nào.
“Tôi bảo này Sỏa Ni, chẳng phải cô đã học lớp xóa mù chữ rồi sao? Sao còn hồ đồ như vậy? Tôi nói rõ ràng như vậy sao cô còn nghe không hiểu?”
Mạc Như không đếm xỉa đến chị ta.
Lúc này, Trương Thúy Hoa từ ngoài cửa mang cỏ về, nghe thấy Trương Cấu đang đứng đó tuyên truyền hăng say, đúng là bản sao của Trương Căn Phát, chán ghét không lý do: “Cho lợn ăn chưa?”
Trương Cấu nói: “Chẳng phải là Út Năm cho ăn sao?”
“Bảo cho ăn thì cho ăn đi.” Trương Thúy Hoa không chút khách sáo.
Trương Cấu méo miệng, cũng chỉ có thể đi chuẩn bị nhưng chị ta không kìm được tranh thủ chạy về tuyên truyền với Trương Thúy Hoa: “Mẹ! Nhà ăn công cộng tốt lắm, ăn ngập mặt no đã đời...”
Trương Thúy Hoa chắp tay sau lưng đi thẳng ra ngoài, bà thật sự sợ bản thân không nhịn được lại dán cho một cái tát.
Chẳng những Trương Cấu không giảm bớt mà khi đi làm còn phấn khích như bị chọc huyết gà, bắt được những phụ nữ khác cũng làm ồn cả lên, Ngô Mỹ Anh nghe thấy vội vàng nói lại Trương Thúy Hoa.
“Thím hai! Con dâu ba nhà thím về nhà một chuyến giống như biến thành một người khác vậy?”
Trương Thúy Hoa vừa nghe thấy đã biết có chuyện gì, bà tức giận nhanh chóng chạy đến, hung dữ trừng mắt nhìn Trương Cấu đang nước bọt tung tóe nhưng cũng không nói lời nào.
Trương Thúy Hoa cần thể diện, con dâu thao thao bất tuyệt làm mất mặt, tuy bà thấy bực mình nhưng cũng không muốn quát mắng trước mặt người khác để tránh bị người ta dẫn nhau đến xem náo nhiệt, con dâu bị bẽ mặt bà cũng mất mặt theo.