Trương Cấu đang nói thì toàn thân nóng bừng, chị ta giật mình vì bị bà lườm, chị ta chợt nhớ đến câu nói trước đây của Trương Thúy Hoa: “Con dâu hạng nhất dạy bằng mắt, con dâu hạng hai dạy bằng miệng, con dâu hạng ba dạy bằng gậy”
Chẳng lẽ chị ta về nhà mẹ đẻ ăn một bữa bánh màn thầu to và rau xào dầu “xèo xèo”, mẹ chồng trông thấy them nên ganh tỵ ư?
Chị ta ngẫm nghĩ thấy cũng đơn giản, chỉ cần xây nhà ăn thì người trong nhà đều có thể ăn được bánh màn thầu to và rau xào ngấm dầu.
Nghĩ như thế, chị ta như bị cảm giác sứ mệnh quang vinh và vĩ đại chiếm hữu, sự can đảm đã tăng lên theo cấp số nhân, buổi trưa đi làm về tiếp tục tẩy não cho Trương Thúy Hoa.
“Mẹ! Nhà ăn công cộng tốt lắm, ăn ngập mặt no đã đời, nếu mẹ cũng thèm bánh màn thầu to ngấm dầu thì chúng ta không thể cứ hồ đồ mà không tiến bộ được, thực ra đại đội trưởng nói rất đúng, chúng ta cần…”
Mẹ kiếp, cô còn dám nói tôi hồ đồ.
Trương Thúy Hoa ngoảnh đầu, hét ra ngoài: “Chu Minh Quang! Mau đưa vợ mày về xã Duyên Hà, muốn ăn ở đâu no thì ăn ở đó, mau cút đi cho tao.”
Bà nhận ra cô con dâu này đúng là hết thuốc chữa rồi, nếu bà không sầm mặt nổi giận mắng chửi thì có lẽ Trương Cấu còn nghĩ là bà chẳng những không nổi giận mà còn rất vui vẻ khi nghe những lời nói nhảm nhí đó.
Bà cảm thấy nếu còn nghe tiếp nữa thì sẽ tức chết.
Trương Cấu chợt sững sờ: “Mẹ! Mẹ... Mẹ làm sao vậy?” Chẳng qua chị ta chỉ muốn tuyên truyền với mọi người về một thứ tốt, để mọi người cũng được ăn no, sao lại sai rồi? Chẳng những không cảm kích chị ta, sao lại còn đả kích như thế?
Chu Minh Quang vội chạy đến kéo chị ta đi: “Em có bị điên không? Sao về nhà có một chuyến mà giống như phát ngốc rồi vậy.”
Trương Thúy Hoa xua tay: “Mau đưa nó về đi, đừng làm tức chết người khác.”
...
Chu Minh Quang vừa lôi vừa ôm Trương Cấu về phòng, Trương Cấu nằm sấp lên chăn khóc đến đau lòng, nhưng không dám gào thét lên.
Còn nhớ lúc vừa lấy chồng, chị ta cảm thấy dưa muối nhà chồng rất ngon, nhàn rỗi thì đi lấy ăn, nhưng mẹ chồng thì lại nhăn nhó với chị ta nên chị ta tức giận về phòng khóc um sùm, giọng nói to chút thì bị Trương Thúy Hoa trực tiếp la mắng: “Chu Minh Quang! Mày chết ba hay chết mẹ mà để vợ mày khóc như thế? Đợi tao và ba mày chết rồi đến lúc đó khóc cũng không muộn, giờ đừng nóng vội khóc như thế.”
Nếu Trương Thúy Hoa thực sự nổi giận thì sẽ trực tiếp cho chị ta về nhà mẹ đẻ, Chu Minh Quang có thương chị ta thế nào cũng không dám chống lại.
Chu Minh Quang nhìn thấy chị ta khóc uất ức như trời sập: “Đừng khóc nữa, cũng không phải là em không biết quan hệ giữa chúng ta và Trương Căn Phát, em nói vậy thì mẹ có vui được không?”
Trương Cấu không phục, nghẹn ngào: “Thật sự rất tốt, em ăn bánh màn thầu to, ăn rau xào ngấm dầu... ”
Chu Minh Quang sốt ruột: “Em mới ăn được có mấy bữa? Có phải em muốn về nhà ăn hoài như vậy không? Vậy thì em về đi.”
Trương Cấu thấy người đàn ông của mình cũng bắt đầu nói nặng lời nên không dám nói gì mà chỉ méo miệng ấm ức.
Chu Minh Quang cũng không biết dỗ dành người khác: “Ở nhà chúng ta, em không cần nghe người khác nói, mẹ nói thế nào thì là thế nấy.” Nếu nghe người khác nói cái gì tốt, Trương Thúy Hoa chắc chắn sẽ đuổi ra ngoài để đi tìm họ. Từ nhỏ đến lớn anh ta cũng có hơi sợ mẹ, trước đây có anh cả còn đỡ, sau khi anh cả không còn nữa thì anh càng sợ hơn.
Trương Thúy Hoa nói một câu thì các anh em không dám cãi lại, cho dù Út Năm có làm nũng cũng là sau lưng người khác, trước mặt thì ủng hộ mẹ hơn bất cứ ai.
“Dù sao nếu em không muốn về nhà thì phải biết điều, còn nếu em muốn về nhà thì anh đưa em về để bữa nào cũng được ăn rau xào ngấm dầu, bánh màn thầu to.” Chu Minh Quang lặp đi lặp lại mấy câu nói này.
Trương Cấu lau nước mắt: “Em không có nói muốn về nhà, em chỉ muốn nói...” Chị ta đau lòng khóc, che miệng nghẹn ngào, chị ta sai ở đâu, rõ ràng là mẹ chồng độc đoán hồ đồ gây cản trở, sao lại là chị ta sai rồi? Chị ta chỉ muốn nhà chồng cũng được ăn bánh màn thầu to và thịt rau, chị ta muốn dìu dắt mọi người cùng sống tốt, chẳng lẽ là sai sao?
Chị ta vừa đau lòng vừa ấm ức, lại nghe thấy Trương Thúy Hoa ở bên ngoài nói: “Hồng Lí Tử! Con mang mấy bó thân cây cao lương còn thừa ngâm nước đi, đến lúc đó vớt ra để ba con đan chiếu… Vợ con chắc cũng khoảng tháng sau rồi, con thong thả một chút cho mẹ, đừng có suốt ngày dẫn con bé đi đào đá làm nó mệt…” Nghe thấy lời này, Trương Cấu thấy trong lòng ấm ức đến đỉnh điểm rồi.
Chị ta không hiểu, rõ ràng bản thân chỉ là vì muốn tốt cho gia đình, lại không làm gì sai cả nhưng tại sao mẹ chồng cứ nhìn chị ta gai mắt khắp mọi nơi, là vì khi lấy chồng không mặc đồ mới ư?