Nhưng bà cũng không cần lấy một kẻ ngốc ra tự vả mặt mình, suốt ngày Sỏa Ni thế này Sỏa Ni thế kia.
Mỗi ngày một quả trứng gà, ngay cả tây cung thái hậu cũng không có đãi ngộ này.
Càng nghĩ càng ấm ức, chị ta không ăn cơm mà thở hổn hển chạy ra ngoài.
...
Kết quả ôm bụng đói mà đi làm, đầu óc choáng váng, toàn thân mệt rã rời, vẫn Đinh Lan Anh lén lút đưa cho chị ta hơn nửa cái bánh ngô hấp.
Đương nhiên, chị ấy không dám lấy trắng trợn, đó là cái bánh Cúc Hoa chưa ăn xong, tiện tay lấy mang theo cho Trương Cấu. Lúc đó, Chu Minh Quang còn muốn lấy hai cái bánh ngô hấp cho vợ nhưng tay run cầm cập vì bị Trương Thúy Hoa lườm, vì thế anh không lấy được bánh ngô hấp.
Khó khăn lắm mới chịu đựng đến giờ nghỉ, chị ta về nhà muốn đi tìm bánh ngô hấp nguội lót bụng, nhưng thức ăn để ở gian phòng phía đông, những lúc không có việc gì chị ta còn không dám tùy tiện vào phòng mẹ chồng.
Huống chi là hiện tại.
“Mẹ! Nấu ăn thôi.” Trương Cấu nở một nụ cười.
Trương Thúy Hoa lạnh lùng hỏi: “Chẳng phải về nhà mẹ đẻ ăn bánh màn thầu to rồi sao? Sao còn ở đây?”
Dù Trương Cấu rất muốn tức giận quay người bỏ đi, nhưng bụng đói đến cồn cào, còn giận dỗi nữa sẽ không có sức nữa.
“Mẹ, làm gì có chuyện đó, lấy chồng thì phải theo chồng, con không đi đâu cả.” Chị ta chuẩn bị giúp đỡ nấu ăn, cũng không đợi Mạc Như và Chu Minh Dũ về giúp nữa.
Nhưng Trương Thúy Hoa lại không cảm kích: “Được rồi, không cần giúp, thích làm gì thì làm đi.” Bà cũng không dặn dò Đinh Lan Anh, tự mình bỏ vào nồi rồi bảo Nê Đản Nhi châm lửa.
Bởi vì mỗi lần Nê Đản Nhi và Mạc Như nấu ăn đều có châu chấu và ve sầu nướng để ăn, nên hiện tại cậu bé rất thích nhóm lửa.
Trương Cấu đứng yên tại chỗ, ở lại cũng không được đi cũng không xong, cả người vô cùng bối rối.
Hậu quả của việc khiến Trương Thúy Hoa tức giận chính là đến tối Trương Cấu cũng đừng nghĩ đến chuyện ăn cơm. Chẳng phải tức tối quay đầu bỏ đi không thèm ăn cơm hay sao? Vậy được rồi, về nhà ăn bánh màn thầu to ngập đầu đi…
Khi cả nhà đang ăn cơm, Trương Cấu cũng đi lấy bánh màn thầu kẹp rau rất tự nhiên, nhưng Trương Thúy Hoa sầm mặt hỏi: “Cơm nhà này nuôi không nổi cô, cô phải ăn bánh màn thầu to và rau xào ngấm dầu mới đúng.”
Trương Cấu làm sao không hiểu ý của mẹ chồng, đây chẳng phải là không cho chị ta ăn cơm hay sao. Đây là muốn chị ta đói chết ư? Muốn chị ta về nhà mẹ đẻ ư?
Lúc đó, chị ta khóc òa lên, rồi ra sức lau nước mắt và nhìn Chu Minh Quang.
Chu Minh Quang vừa định nói giúp chị ta thì Trương Thúy Hoa lạnh lùng nói: “Ăn cơm đi, ai không đói thì tránh sang một bên.”
Chu Minh Quang không dám nói gì, chỉ có thể cúi đầu ăn cơm.
Ban đầu Trương Cấu nghĩ rằng người đàn ông của mình ít nhất cũng thương xót mình, không đến nỗi để chị ta chịu đói, bởi vì anh ta từng nói “Khi nào mẹ chỉ cho người khác ăn mà không cho em ăn thì hãy nói anh.” Chính là ngay lúc này.
Mẹ không cho em ăn cơm, muốn em chết đói.
Nhưng dường như Chu Minh Quang không nhận được tín hiệu của chị ta, anh chỉ lo ăn phần mình.
Trương Cấu thấy đau lòng và tức giận, nhưng chỉ đành bưng mặt khóc nức nở đi về phòng, bắt đầu gói ghém đồ đạc.
Cho dù không thực sự về nhà mẹ đẻ thì chị ta cũng phải hù dọa Chu Minh Quang.
...
Ăn cơm xong, Chu Minh Dũ cần mẫn giúp đỡ dọn dẹp bàn ăn và bưng mẹt cơm, tiện thể giấu hai cái bánh ngô hấp đem đưa cho Chu Minh Quang.
Bản thân Chu Minh Quang không có bản lĩnh dám trộm thức ăn trong nhà, cũng chỉ có Út Năm có đãi ngộ này.
Anh ta không nói gì, vỗ vỗ cánh tay của Chu Minh Dũ: “Anh em tốt.”
Chu Minh Quang mang về phòng, thấy Trương Cấu đói đến hai mắt xanh lét, còn ở đó giả vờ đang đóng gói đồ đạc.
Anh ta nói: “Em muốn đi à? Có cần anh tiễn không?”
Trương Cấu “oa” một tiếng khóc lớn lên, nhưng lại mau chóng bịt miệng, không dám phát ra tiếng thứ hai.
Đang khóc thì chị ta ngửi thấy mùi thơm quen thuộc, mùi chua và chát của bánh ngô hấp lúc này lại hết sức thơm ngon.
Chị ta mở mắt, méo miệng: “Ba nó ơi!”
Chu Minh Quang nhét bánh màn thầu cho chị ta: “Mau ăn đi, đừng làm những chuyện vô bổ nữa. Cũng may Út Năm lấy cho em đấy, nếu không thì em đợi mà đói rã họng đi.”
Trương Cấu cố sức ăn hết hai cái bánh ngô hấp, ngấu nghiến hơn một nửa trong miệng, mơ hồ nói: “Vợ của cậu ấy mỗi ngày được một quả trứng gà.”
Chu Minh Quang: “Được rồi, em còn quan tâm đến trứng gà, cho dù cho cô ấy ăn thịt thì cũng là mẹ tự nguyện. Nếu em còn phất cờ hò reo cho Trương Căn Phát thì mẹ chúng ta thật sự sẽ đuổi em đi đấy.”
Trương Cấu không phục, lầu bầu: “Em không phất cờ cho đại đội trưởng, em chỉ nói sự thật thôi mà… nhà mẹ đẻ của em…”